Hành Trình Của Một Nhân Viên Phục Vụ - Chương 1
Chương 1: Đêm Định Mệnh
Trong một buổi tối se lạnh tại một nhà hàng nhỏ ấm cúng ở trung tâm thành phố, Quang, một nhân viên phục vụ, vẫn còn ở lại dọn dẹp sau khi khách đã ra về hết. Nhà hàng với những bức tường màu đỏ nâu, ánh đèn vàng dịu nhẹ cùng mùi thơm của đồ ăn vẫn còn vương vấn trong không khí, luôn mang đến cho Quang cảm giác ấm áp, như một nơi trú ngụ thân quen.
“Cuối cùng cũng xong rồi,” Quang thở dài, cất chiếc khăn lau vào giỏ sau khi đã lau sạch bàn cuối cùng. “Giờ thì dọn dẹp nhà kho nữa là xong.”
Anh bước vào nhà kho nhỏ nằm ở phía sau bếp, nơi chứa những vật dụng ít khi được sử dụng đến. Ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ trên trần tỏa xuống, chiếu vào những hộp giấy cũ và những vật dụng bị lãng quên trong năm tháng. Khi anh cúi xuống nhặt một chiếc hộp cũ, mắt anh bỗng chợt dừng lại ở một góc tối. Ở đó, có một thứ gì đó lấp lánh nhẹ nhàng dưới ánh đèn.
“Đây là gì?” Quang lẩm bẩm, tiến lại gần hơn. Khi tới gần, anh nhận ra đó là một bức tượng nhỏ, có lẽ cao khoảng 30cm, mang hình dáng của một vị thần mà anh chưa từng thấy bao giờ. Tượng được chạm khắc tinh xảo với những đường nét tỉ mỉ. Đôi mắt của vị thần như đang nhìn thẳng vào anh, đầy uy nghi và quyền lực.
Quang cảm thấy một điều gì đó lạ lùng trong lòng. Anh do dự trong giây lát, rồi không thể cưỡng lại sự tò mò, anh nhẹ nhàng cầm lấy bức tượng. Khi ngón tay anh chạm vào bề mặt lạnh lẽo của nó, một luồng sáng mạnh bất ngờ tỏa ra từ bức tượng, chiếu sáng cả căn phòng.
“A…!” Quang hét lên, hoảng sợ buông rơi bức tượng. Anh loạng choạng lùi lại, nhưng không thể rời mắt khỏi bức tượng đang phát sáng. Trong giây lát, mọi thứ xung quanh anh như tan biến, chỉ còn lại ánh sáng chói lòa và cảm giác như có một thứ gì đó bao trùm lấy anh.
Rồi, giữa không gian yên tĩnh, một giọng nói trầm lắng và đầy uy lực vang lên trong đầu anh: “Ngươi đã được chọn để bảo vệ những người vô tội.”
Quang đứng lặng người, cố gắng hiểu điều gì đang xảy ra. “Ai… ai đang nói?” Anh hỏi, giọng run run.
“Ta là Thần Bảo Hộ,” giọng nói tiếp tục, vang lên trong tâm trí Quang. “Ngươi đã được chọn vì lòng nhân ái và trái tim trong sáng. Ngươi sẽ mang trên mình sứ mệnh bảo vệ những kẻ yếu thế khỏi những nguy hiểm siêu nhiên.”
“Thần Bảo Hộ? Tôi… tôi không hiểu… Tại sao lại là tôi?” Quang lắc đầu, không tin vào những gì mình vừa nghe.
“Không cần phải hiểu ngay lúc này,” giọng nói trầm lắng lại vang lên. “Thời gian sẽ giúp ngươi nắm bắt được sức mạnh và sứ mệnh của mình. Nhưng nhớ rằng, mọi quyết định của ngươi sẽ ảnh hưởng đến số phận của nhiều người khác.”
Trước khi Quang kịp nói thêm điều gì, ánh sáng bỗng dưng tắt ngấm. Căn phòng trở lại với bóng tối ban đầu, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trên trần. Quang vẫn đứng đó, tay run run nhìn xuống bức tượng. Nhưng bây giờ, bức tượng không còn phát sáng nữa, trông như một vật bình thường không có gì đặc biệt.
Anh thở dốc, đầu óc quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. “Mình vừa trải qua chuyện gì thế này?” Quang tự hỏi, cố gắng trấn tĩnh lại. Nhưng sâu trong lòng, anh biết rằng cuộc sống của mình vừa thay đổi mãi mãi.
Cầm bức tượng trong tay, Quang cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ từ bên trong, như thể có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong anh. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng điều duy nhất anh chắc chắn là mình không còn là Quang của ngày hôm qua nữa.
“Chắc mình cần phải về nghỉ ngơi và suy nghĩ về chuyện này,” Quang tự nhủ, cất bức tượng vào trong một chiếc hộp nhỏ và khóa nhà kho lại. Anh bước ra ngoài, đóng cửa nhà hàng và rời đi trong đêm khuya yên tĩnh, mang theo trong lòng sự băn khoăn và cảm giác lạ lùng mà anh không thể lý giải.
(Hết chương 1)