Hành Trình Của Một Nhân Viên Phục Vụ - Chương 2
Chương 2: Sức Mạnh Bất Ngờ
Quang bước ra khỏi nhà hàng, cảm giác như cả thế giới xung quanh đã thay đổi. Đêm nay, đường phố vắng lặng hơn bình thường, và anh không thể xua tan cảm giác lạ lùng đang bao trùm lấy mình. Tâm trí anh vẫn còn vương vấn những gì đã xảy ra trong nhà kho. Bức tượng, luồng sáng, và giọng nói bí ẩn – tất cả như một giấc mơ mơ hồ.
Khi về đến căn hộ nhỏ của mình, Quang nhanh chóng thay đồ và leo lên giường, nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng. Anh cứ trằn trọc, những câu hỏi không ngừng quay cuồng trong đầu. Đến rạng sáng, mệt mỏi cuối cùng cũng làm anh thiếp đi, dù tâm trí vẫn còn đầy rẫy những suy nghĩ mơ hồ.
Sáng hôm sau, Quang bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi. Anh uể oải ngồi dậy, đầu óc mệt mỏi như chưa hề được nghỉ ngơi. Nhìn ra cửa sổ, ánh nắng sớm đã len lỏi qua khe cửa, nhưng lòng anh vẫn nặng trĩu.
“Chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi,” Quang tự nhủ khi rửa mặt, cố gắng thuyết phục bản thân rằng tất cả những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ kỳ quái. Nhưng khi anh nhìn vào gương, một cảm giác lạ lùng bỗng trỗi dậy. Anh cảm thấy như có điều gì đó khác lạ đang chảy trong huyết quản mình.
Bước vào nhà hàng để bắt đầu ca làm việc, Quang cố gắng giữ thái độ bình thường nhất có thể. Đồng nghiệp của anh, chị Hạnh, một nhân viên phục vụ lâu năm và là người luôn thân thiện với anh, mỉm cười chào đón.
“Chào buổi sáng, Quang! Tối qua làm đến khuya lắm hả?” Chị Hạnh hỏi, giọng vui vẻ.
“Dạ, cũng hơi khuya một chút chị ạ,” Quang đáp, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
“Có vẻ em mệt mỏi lắm. Có gì không ổn à?” Chị Hạnh nhìn Quang với ánh mắt quan tâm.
“Không có gì đâu chị, chỉ là em ngủ không ngon giấc thôi,” Quang nói dối, không muốn tiết lộ những điều kỳ lạ đã xảy ra đêm qua.
Buổi sáng trôi qua bình thường, với những công việc quen thuộc. Nhưng khi đến giờ cao điểm buổi trưa, Quang bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Anh bắt đầu nhận ra những điều kỳ lạ mà trước đây anh không hề để ý.
Một nhóm khách hàng bước vào, và ngay lập tức Quang cảm nhận được một luồng năng lượng lạ lùng bao quanh họ. Đó là một cảm giác lạnh lẽo, tối tăm, như thể có một thứ gì đó không thuộc về thế giới này đang hiện diện.
Quang cố gắng trấn tĩnh và tiến lại gần để phục vụ, nhưng tim anh đập loạn nhịp. Khi đưa thực đơn cho một người đàn ông trong nhóm, anh bất ngờ nhìn thấy một cái bóng mờ ảo lơ lửng ngay phía sau người đó. Cái bóng đó không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một bóng tối lơ lửng, nhưng nó khiến Quang lạnh sống lưng.
Người đàn ông đó nhìn Quang và mỉm cười, nhưng nụ cười của ông ta lại càng khiến Quang cảm thấy bất an. “Cho tôi một phần cơm và một ly nước,” người đàn ông nói, giọng nói bình thường nhưng với Quang, nó như chứa đựng điều gì đó không lành.
Khi Quang quay lưng bước đi, cái bóng mờ ảo đó dường như chuyển động theo anh. Quang bước nhanh hơn, cố gắng dồn hết can đảm để không quay lại nhìn. Nhưng cảm giác bị theo dõi khiến anh không thể bỏ qua.
Anh đưa đơn gọi món vào bếp, nhưng không thể tập trung vào bất cứ điều gì. “Có chuyện gì vậy trời?” Quang thầm nghĩ, tay run run khi cầm cái khay.
Chỉ vài phút sau, khi Quang quay lại với đồ ăn, anh thấy cái bóng kia đã biến mất. Người đàn ông vẫn ngồi đó, nụ cười vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt ông ta lại trở nên kỳ lạ hơn. Quang cảm thấy tim mình đập mạnh hơn, như có thứ gì đó đang đe dọa, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Anh đặt đồ ăn xuống bàn, cố gắng tránh ánh mắt của người đàn ông. Nhưng ngay khi anh vừa quay đi, cái bóng đen xuất hiện trở lại, lần này gần như đang kề sát vào Quang.
“Mày là ai? Muốn gì?” Quang thầm nghĩ, lòng sợ hãi nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu anh: “Đừng sợ. Ngươi có sức mạnh để đẩy lùi nó.”
Quang giật mình, nhận ra đó là giọng của Thần Bảo Hộ. Anh không hiểu tại sao vị thần lại xuất hiện ngay lúc này, nhưng sự hiện diện của giọng nói ấy mang lại cho anh chút can đảm.
“Làm sao để đẩy lùi nó?” Quang thầm hỏi.
“Chỉ cần tập trung vào tâm trí ngươi, tưởng tượng ngọn lửa sáng rực đang đốt cháy bóng tối. Ngươi sẽ thấy điều kỳ diệu xảy ra.”
Quang hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và cố gắng làm theo lời Thần Bảo Hộ. Anh tập trung tất cả suy nghĩ của mình vào việc tưởng tượng một ngọn lửa bùng cháy trong tâm trí, lan tỏa ánh sáng ra khắp cơ thể.
Ngay lập tức, Quang cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ bùng lên từ bên trong. Cái bóng đen kia bắt đầu mờ dần, rồi tan biến vào không khí như chưa từng tồn tại. Người đàn ông nhìn quanh, như thể ông ta cũng cảm nhận được sự thay đổi, nhưng không hiểu điều gì vừa xảy ra.
Quang mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm khi thấy cái bóng đã biến mất hoàn toàn. Anh quay lưng đi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu cho những gì anh sẽ phải đối mặt trong tương lai.
Cuối cùng, khi ca làm việc kết thúc, Quang rời khỏi nhà hàng với đầu óc rối bời. Anh biết rằng mình không còn là người bình thường nữa, và rằng sứ mệnh của mình sẽ còn gặp nhiều thử thách hơn trong những ngày tới. Nhưng giờ đây, anh đã biết mình có thể làm được những gì, và anh quyết tâm sẽ không để bất cứ thực thể siêu nhiên nào đe dọa những người vô tội mà anh phải bảo vệ.