Hành Trình Của Một Nhân Viên Phục Vụ - Chương 3
Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Với Vị Thần
Sau buổi tối đầy biến cố tại nhà hàng, Quang trở về nhà trong trạng thái tinh thần căng thẳng. Sự việc vừa diễn ra như một cơn ác mộng mà anh không thể thoát khỏi. Cảm giác về cái bóng đen lởn vởn quanh khách hàng và nguồn sức mạnh mới mẻ trong người khiến anh vừa sợ hãi vừa tò mò.
Quang ngồi xuống ghế trong phòng khách nhỏ bé của mình, đèn trong nhà chỉ chiếu đủ ánh sáng để không gian không trở nên quá u ám. Anh suy nghĩ về giọng nói trong đầu, về việc anh đã xua tan cái bóng đen bằng cách tưởng tượng ngọn lửa sáng rực trong tâm trí.
“Bây giờ phải làm gì đây?” Quang tự hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi tay của mình. Chúng trông vẫn như mọi khi, nhưng giờ anh biết rằng chúng có khả năng làm được những điều mà trước đây anh không bao giờ nghĩ đến.
Bất ngờ, căn phòng dường như trở nên lạnh hơn. Không khí như bị hút cạn, và ánh sáng từ bóng đèn cũng mờ dần. Quang ngước lên, đôi mắt mở to khi thấy một hình bóng xuất hiện trong không gian trước mặt mình.
Đó là một vị thần, dáng người cao lớn, khoác trên mình một bộ áo giáp sáng lấp lánh, gương mặt nghiêm nghị nhưng toát lên vẻ nhân từ. Đôi mắt của vị thần nhìn thẳng vào Quang, như xuyên thấu tâm trí anh.
“Ngươi không cần phải sợ, Quang,” vị thần cất giọng, giọng nói vang vọng trong không gian nhỏ bé nhưng lại ấm áp lạ thường. “Ta là Thần Bảo Hộ, người đã chọn ngươi làm người kế nhiệm sứ mệnh của ta.”
Quang đứng bật dậy, lùi lại vài bước, nhưng rồi cố trấn tĩnh. “Ngài… là Thần Bảo Hộ sao? Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại là tôi?”
Vị thần gật đầu, đôi mắt đầy sự thông thái. “Ngươi đã được chọn vì lòng nhân ái và trái tim trong sáng. Không phải ai cũng có khả năng cảm nhận và đối mặt với những nguy hiểm siêu nhiên, nhưng ngươi có. Chính vì vậy, ngươi đã được trao sức mạnh để bảo vệ những người yếu đuối, chống lại những thế lực đen tối.”
Quang cảm thấy đầu mình như quay cuồng. “Nhưng… tôi chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc chiến đấu hay bảo vệ ai đó trước những nguy hiểm như thế này.”
“Không ai sinh ra đã biết mình có thể làm gì,” Thần Bảo Hộ nói, giọng nói trầm lắng nhưng đầy uy lực. “Tất cả đều là nhờ vào sự lựa chọn và hành động của chính bản thân ngươi. Ngươi đã đối mặt với cái bóng đen tối hôm nay mà không lùi bước. Đó là dấu hiệu cho thấy ngươi xứng đáng với sức mạnh này.”
Quang thở dài, cố gắng hiểu hết những điều vị thần đang nói. “Vậy… bây giờ tôi phải làm gì? Tôi không biết gì về việc chiến đấu hay sử dụng sức mạnh này.”
“Đừng lo lắng, Quang,” vị thần an ủi. “Ta sẽ ở bên cạnh hướng dẫn ngươi. Mỗi khi ngươi gặp khó khăn hay cần giúp đỡ, chỉ cần tập trung tâm trí vào ta, và ta sẽ xuất hiện để trợ giúp ngươi.”
Quang cảm thấy một chút yên tâm trước lời hứa của vị thần, nhưng vẫn còn đầy lo lắng. “Vậy… tôi sẽ phải đối mặt với những thứ như cái bóng đó thường xuyên sao?”
“Có thể,” Thần Bảo Hộ đáp, giọng nói nghiêm nghị. “Nhưng ngươi sẽ không bao giờ đơn độc. Sức mạnh mà ngươi có được không chỉ đến từ ta, mà còn từ chính trái tim của ngươi. Đó là thứ vũ khí mạnh nhất để chống lại bóng tối.”
Quang im lặng suy nghĩ. Những lời nói của Thần Bảo Hộ khiến anh cảm thấy như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, thắp lên ý chí và quyết tâm. Dù vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ, anh biết mình không thể quay đầu lại.
“Ta sẽ bảo vệ những người vô tội,” Quang nói, giọng nói đầy quyết tâm. “Dù có phải đối mặt với bất cứ thứ gì, tôi cũng sẽ làm hết sức mình.”
Thần Bảo Hộ gật đầu, nụ cười ấm áp thoáng hiện trên gương mặt. “Tốt lắm, Quang. Ngươi đã có được tinh thần của một người bảo vệ. Hãy nhớ rằng, trong cuộc hành trình này, lòng dũng cảm và tình yêu thương sẽ là những người bạn đồng hành trung thành nhất của ngươi.”
Với lời nói đó, hình ảnh của Thần Bảo Hộ dần dần mờ nhạt, rồi biến mất hoàn toàn, để lại Quang đứng đó, một mình trong căn phòng yên tĩnh.
Nhưng Quang biết rằng, từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ thực sự cô đơn nữa. Và dù những thử thách có thể sẽ rất khắc nghiệt, anh đã sẵn sàng đón nhận chúng với tất cả lòng can đảm và quyết tâm mà anh có.
(Hết chương 3)