Hành Trình Của Một Nhân Viên Phục Vụ - Chương 4
Chương 4: Thử Thách Đầu Tiên
Những ngày sau cuộc gặp gỡ với Thần Bảo Hộ, cuộc sống của Quang dường như trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mỗi khi bước vào nhà hàng, anh không thể ngăn mình cảm nhận mọi thứ xung quanh với sự cảnh giác cao độ. Mọi khách hàng, mọi góc khuất trong nhà hàng đều có thể là nơi ẩn chứa những nguy hiểm mà chỉ mình anh có thể nhìn thấy.
Nhưng dù cho có chuẩn bị tinh thần đến đâu, Quang vẫn không khỏi lo lắng khi nghĩ đến việc sẽ phải đối mặt với những thực thể siêu nhiên lần nữa. Anh không biết khi nào chúng sẽ xuất hiện, hay liệu mình có đủ sức mạnh để đẩy lùi chúng hay không.
Vào một buổi tối nọ, khi nhà hàng bắt đầu đông khách hơn, Quang cố gắng giữ tinh thần bình tĩnh và tập trung vào công việc. Nhưng ngay khi một nhóm khách hàng mới bước vào, anh cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo quét qua cơ thể mình. Cảm giác đó giống như lần trước khi cái bóng đen xuất hiện.
Quang quay lại và nhận ra một nhóm người lạ mặt đang tiến vào nhà hàng. Họ gồm bốn người, hai nam hai nữ, trông có vẻ như những người bạn đi ăn tối cùng nhau. Nhưng điều làm Quang chú ý là ánh mắt của họ – đôi mắt trống rỗng, như thể không có cảm xúc.
“Chào mừng quý khách!” Quang cất tiếng chào, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh cảm nhận được rõ ràng rằng có điều gì đó không ổn với nhóm người này.
Một người đàn ông trong nhóm, cao lớn và trông có vẻ quyền uy, bước lên trước. “Chúng tôi muốn một bàn ở góc,” ông ta nói, giọng nói đều đều không hề thay đổi cảm xúc.
Quang gật đầu, dẫn họ đến một bàn trống ở góc nhà hàng. Nhưng khi anh quay lại, anh thấy cái bóng mờ ảo xuất hiện phía sau họ. Không chỉ một, mà là bốn cái bóng – mỗi cái tương ứng với một người trong nhóm.
Những cái bóng này không giống như cái bóng mà Quang đã đối mặt trước đây. Chúng dường như có hình dáng cụ thể hơn, với đôi mắt đỏ rực và những bàn tay dài móng vuốt. Chúng đi theo mỗi bước chân của những người khách như những hình ảnh phản chiếu tà ác.
Quang nuốt khan, cố gắng trấn tĩnh. “Mình phải làm gì bây giờ?” anh thầm nghĩ, đôi tay bắt đầu run lên.
Thần Bảo Hộ không xuất hiện lần này, và Quang biết rằng anh phải tự mình đối mặt với thử thách này. Anh nhớ lại lời thần dạy, rằng sức mạnh thực sự đến từ chính trái tim anh. Nhưng làm sao anh có thể sử dụng sức mạnh đó để đối phó với những thực thể đáng sợ này?
Khi Quang mang thực đơn ra cho nhóm khách, anh nhận ra một trong những cái bóng bắt đầu tiến đến gần một khách hàng khác ngồi ở bàn kế bên. Cái bóng tà ác đó như đang chuẩn bị tấn công, đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ đang ngồi một mình ăn tối.
“Không được!” Quang nghĩ thầm, lòng quyết tâm trỗi dậy. Anh không thể để những thực thể này gây hại cho ai đó trong nhà hàng.
Không suy nghĩ thêm, Quang bước nhanh đến chỗ cái bóng và giơ tay lên, tưởng tượng ngọn lửa bừng cháy trong tâm trí như trước. Nhưng lần này, anh cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình yếu hơn, như thể anh đang mất đi sức mạnh của mình.
Cái bóng mỉm cười, một nụ cười đầy nham hiểm. Nó vươn tay ra, chuẩn bị tấn công người đàn ông. Quang tuyệt vọng cố gắng tập trung hơn, hình dung ngọn lửa mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Không! Mình không thể thất bại ngay lúc này!” Quang nghĩ, cố gắng dồn hết sức mạnh vào một đòn tấn công cuối cùng.
Và rồi, một điều kỳ diệu xảy ra. Ngọn lửa trong tâm trí Quang bùng lên mạnh mẽ, như thể được thổi bùng bởi ý chí và quyết tâm của anh. Một tia sáng chói lóa phát ra từ bàn tay anh, đẩy lùi cái bóng tà ác. Cái bóng kêu lên một tiếng thét rợn người trước khi tan biến vào không khí, để lại một không gian yên tĩnh và thanh bình.
Những cái bóng khác cũng dần dần rút lui, không dám tiến lại gần Quang nữa. Cảm nhận được sự nguy hiểm đã qua đi, Quang thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nhận ra rằng trận chiến này đã vắt kiệt sức lực của mình.
Người đàn ông trẻ ngồi ở bàn bên cạnh không hề hay biết rằng anh ta vừa được cứu khỏi một mối nguy hiểm chết người. Anh ta chỉ đơn giản tiếp tục bữa ăn của mình, hoàn toàn không nhận thức được sự việc kinh hoàng vừa xảy ra.
Quang quay lại nhìn nhóm khách lạ mặt kia. Họ vẫn ngồi đó, không có bất kỳ dấu hiệu gì cho thấy họ đã biết về sự hiện diện của những cái bóng. Nhưng trong ánh mắt của người đàn ông dẫn đầu, Quang thấy một tia nhìn lạnh lẽo, như thể ông ta biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nhóm khách nhanh chóng ăn xong và rời đi mà không nói thêm lời nào. Quang chỉ biết đứng đó, nhìn theo họ với một cảm giác bất an. Anh biết rằng những thực thể tà ác như vậy sẽ còn quay lại, và lần sau có thể chúng sẽ còn nguy hiểm hơn.
Khi cửa nhà hàng đóng lại sau lưng nhóm khách lạ, Quang ngồi xuống ghế, mồ hôi lạnh đổ dài trên trán. Anh vừa trải qua thử thách đầu tiên và may mắn vượt qua, nhưng anh hiểu rằng cuộc chiến với thế giới siêu nhiên chỉ mới bắt đầu.
(Hết chương 4)