Hành Trình Của Một Nhân Viên Phục Vụ - Chương 5
Chương 5: Sự Hình Thành Của Tình Bạn
Sau thử thách đầy căng thẳng tối qua, Quang cảm thấy mình cần phải thay đổi cách tiếp cận với cuộc sống mới này. Anh không thể tiếp tục một mình đối mặt với những thực thể siêu nhiên mà không có ai để dựa vào hoặc chia sẻ gánh nặng. Nhưng anh cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, hay nên tin tưởng vào ai.
Những ngày sau đó, Quang cố gắng quay trở lại cuộc sống bình thường, nhưng anh không thể xua đi cảm giác lo lắng. Mỗi lần bước vào nhà hàng, anh đều quan sát xung quanh, luôn cảnh giác trước mọi thứ. Anh biết rằng chỉ là vấn đề thời gian trước khi những thực thể siêu nhiên quay lại.
Một buổi chiều muộn, khi Quang đang lau dọn bàn thì Lan bước vào nhà hàng. Lan là một cô gái trẻ, với mái tóc dài đen óng và ánh mắt sáng ngời, mang một vẻ đẹp dịu dàng nhưng cũng rất cứng cỏi. Cô là sinh viên ngành văn hóa và thường xuyên đến nhà hàng này để học bài hoặc làm việc trên laptop. Lan không chỉ là một khách hàng quen thuộc, mà cô còn là một trong những người bạn thân thiết hiếm hoi mà Quang có.
“Chào Quang!” Lan tươi cười chào khi nhìn thấy anh. “Hôm nay có gì lạ không?”
Quang mỉm cười gượng gạo. “Chào Lan. Không có gì đặc biệt, chỉ là một ngày làm việc bình thường thôi.”
Lan nhìn Quang chăm chú, như thể nhận ra điều gì đó không ổn. “Cậu trông có vẻ mệt mỏi hơn bình thường. Có chuyện gì xảy ra sao?”
Quang lúng túng không biết phải trả lời thế nào. Anh chưa bao giờ tiết lộ cho ai về những gì đã xảy ra với mình, vì sợ rằng không ai sẽ tin. Nhưng sự quan tâm chân thành trong ánh mắt của Lan khiến anh cảm thấy muốn mở lòng.
“Ừm… Có lẽ mình chỉ thiếu ngủ thôi,” Quang đáp, nhưng rồi anh lại ngập ngừng. “Nhưng… có lẽ mình cũng có một vài chuyện cần phải suy nghĩ.”
Lan nhíu mày, đặt laptop xuống bàn và tiến lại gần Quang. “Nếu cậu muốn, mình có thể nghe. Biết đâu mình có thể giúp gì đó.”
Quang do dự, nhưng rồi anh quyết định sẽ thử chia sẻ một chút với Lan. “Lan này… Cậu có bao giờ tin vào những thứ siêu nhiên không? Ý mình là, những thứ mà người thường không thể nhìn thấy?”
Lan nhìn Quang một lúc lâu, rồi mỉm cười nhẹ nhàng. “Thực ra, mình rất hứng thú với những câu chuyện siêu nhiên. Mình thậm chí còn nghiên cứu về các hiện tượng đó trong một số dự án ở trường. Sao cậu lại hỏi vậy?”
Quang ngạc nhiên, không ngờ rằng Lan lại quan tâm đến chủ đề này. Điều này khiến anh cảm thấy tự tin hơn để tiếp tục câu chuyện.
“Mình không biết phải nói thế nào… nhưng gần đây mình đã trải qua một vài chuyện rất lạ,” Quang bắt đầu, giọng nói trầm xuống. “Mình đã thấy những thứ mà người khác không thể thấy, và mình nghĩ rằng chúng không phải là thứ gì đó tốt đẹp.”
Lan nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự tò mò. “Cậu có thể kể chi tiết hơn được không? Mình rất muốn biết thêm.”
Quang hít một hơi sâu, rồi quyết định kể cho Lan nghe về những gì đã xảy ra. Từ việc phát hiện bức tượng kỳ lạ, cuộc gặp gỡ với Thần Bảo Hộ, cho đến những thử thách anh đã phải đối mặt với những thực thể siêu nhiên trong nhà hàng.
Lan chăm chú lắng nghe, không ngắt lời anh một lần nào. Khi Quang kết thúc câu chuyện, cô im lặng một lúc lâu, như thể đang cố gắng tiêu hóa tất cả những gì mình vừa nghe.
“Wow… Đây đúng là những điều mà mình chỉ nghĩ đến trong sách vở hay phim ảnh,” Lan cuối cùng cũng nói, giọng nói đầy kinh ngạc. “Nhưng mình tin cậu, Quang. Mình tin rằng những gì cậu nói là thật.”
Quang cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe Lan nói vậy. “Mình sợ rằng nếu kể chuyện này ra, mọi người sẽ nghĩ mình điên,” anh thở dài. “Nhưng mình không thể giữ mãi trong lòng được nữa.”
“Không, cậu không điên đâu,” Lan nói chắc nịch. “Mình biết có nhiều thứ trong thế giới này mà chúng ta không hiểu hết được. Và nếu cậu thực sự có nhiệm vụ bảo vệ mọi người khỏi những nguy hiểm đó, thì cậu không thể làm điều đó một mình.”
“Ý cậu là sao?” Quang hỏi, nhìn Lan với ánh mắt băn khoăn.
Lan mỉm cười, ánh mắt đầy quyết tâm. “Mình sẽ giúp cậu, Quang. Mình không có sức mạnh siêu nhiên, nhưng mình có kiến thức và lòng quyết tâm. Chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu về những thực thể này, tìm hiểu cách đối phó với chúng. Cậu sẽ không phải làm việc này một mình nữa.”
Quang cảm thấy ấm lòng trước lời đề nghị của Lan. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ai đó đồng hành trong cuộc hành trình đầy thử thách này. Nhưng giờ đây, anh biết rằng mình không còn đơn độc. Với sự giúp đỡ của Lan, anh tin rằng họ sẽ có thể đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào đang chờ đợi phía trước.
“Tất nhiên rồi, Lan. Cảm ơn cậu,” Quang nói, nụ cười thật sự đầu tiên xuất hiện trên gương mặt anh sau nhiều ngày.
Lan gật đầu, đôi mắt sáng lên. “Vậy thì từ bây giờ, chúng ta là một đội nhé! Cậu bảo vệ bằng sức mạnh của mình, còn mình sẽ hỗ trợ bằng kiến thức. Cùng nhau, chúng ta sẽ tìm ra cách để đẩy lùi mọi thực thể tà ác.”
Cả hai cùng cười, và trong khoảnh khắc đó, Quang cảm thấy một sự kết nối mạnh mẽ giữa họ. Đôi khi, chỉ cần có một người bạn đồng hành, mọi thứ trở nên bớt đáng sợ hơn rất nhiều.
(Hết chương 5)