Hành Trình Đến Thế Giới Bên Kia - Chương 5
Chương 5: Giải Cứu Linh Hồn Thứ Hai
Sau chiến thắng trước quái vật, Linh và những linh hồn bạn của mình tiếp tục cuộc hành trình trong thế giới bên kia, lòng tràn đầy hy vọng. Họ biết rằng còn nhiều linh hồn khác đang cần sự giúp đỡ của họ, và mỗi bước đi đều mang lại sức mạnh và niềm tin mới.
“Chúng ta đã đánh bại bóng tối, nhưng chúng ta còn phải tìm những linh hồn khác,” Linh nói, nhìn vào mắt từng thành viên trong nhóm. “Mỗi người trong chúng ta đều có những câu chuyện và những người bạn cần được cứu.”
“Đúng vậy,” An đồng ý. “Chúng ta không thể dừng lại. Hãy cùng nhau tìm kiếm những linh hồn lạc lối.”
Khi họ đi sâu vào khu rừng đầy bí ẩn, không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn. Linh cảm nhận được những linh hồn đang hiện diện, nhưng sự sợ hãi và lo lắng của họ như một bức tường vô hình ngăn cản họ đến gần.
“Cẩn thận,” Tử nói, dừng lại. “Có thể có những linh hồn đang bị giam giữ trong bóng tối. Chúng ta cần phải tìm ra cách để giải thoát họ.”
Đột nhiên, Linh nghe thấy tiếng khóc từ xa. “Nghe không? Có ai đó đang kêu cứu!” cô nói, sự quyết tâm bừng lên trong lòng.
Họ chạy về hướng âm thanh, và khi đến gần, họ thấy một linh hồn nữ đang ngồi khóc bên một gốc cây lớn. Khuôn mặt cô đầy nỗi buồn và tuyệt vọng. “Làm ơn… giúp tôi…” cô kêu lên, tay ôm chặt lấy đầu gối.
“Cô là ai?” Linh hỏi, tiến lại gần. “Chúng tôi đến để giúp đỡ.”
“Tôi… tôi là Hoa,” cô gái trả lời, giọng nói run rẩy. “Tôi đã mất đi người mà tôi yêu thương, và tôi không biết làm thế nào để trở về. Tôi không thể sống thiếu anh ấy.”
“Chúng tôi hiểu cảm giác của cô,” An nói, ánh mắt đầy thông cảm. “Nhưng chúng tôi có thể giúp cô tìm thấy bình yên.”
“Nhưng tôi không muốn sống mà không có anh ấy,” Hoa đáp, nước mắt rơi xuống. “Tôi không biết làm sao để quên.”
Linh cảm thấy nỗi đau trong lời nói của Hoa. “Chúng ta sẽ giúp cô tìm lại những kỷ niệm đẹp về anh ấy. Có thể điều đó sẽ giúp cô chấp nhận thực tại.”
“Nhưng tôi sợ rằng những kỷ niệm đó sẽ làm tôi đau lòng hơn,” Hoa thở dài.
“Tôi hiểu,” Linh nói, “nhưng nếu chúng ta không đối diện với nỗi đau, nó sẽ luôn ở đây và không bao giờ tan biến. Hãy cho chúng tôi một cơ hội để giúp cô.”
“Cùng nhau, chúng ta sẽ tạo ra sức mạnh,” Tử khuyến khích. “Hãy cho chúng tôi biết về những kỷ niệm đẹp mà cô có với anh ấy.”
Hoa gật đầu, nhưng ánh mắt của cô vẫn đầy sự lo lắng. “Được rồi… Tôi sẽ cố gắng,” cô nói. “Nhưng tôi không biết có thể nhớ lại được không.”
“Chúng ta sẽ giúp cô nhớ,” Linh nói, lòng đầy quyết tâm. “Hãy nắm tay tôi.”
Hoa nắm tay Linh, và những linh hồn khác cũng tiến lại gần. Họ tạo thành một vòng tròn, và Linh bắt đầu nói. “Chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm những ký ức của cô.”
“Cô hãy nhắm mắt lại,” An nói, “và hãy tưởng tượng về những khoảnh khắc hạnh phúc bên anh ấy.”
Hoa nhắm mắt, và Linh cảm nhận được nỗi đau trong trái tim cô. Cô bắt đầu kể về những kỷ niệm của mình, về những ngày tháng bên nhau, những buổi chiều hoàng hôn họ cùng nắm tay nhau đi dạo.
“Nhớ lại những tiếng cười, những giây phút vui vẻ khi ở bên nhau,” Linh nói, giọng nhẹ nhàng và đầy yêu thương. “Đó là sức mạnh mà chúng ta cần.”
“Anh ấy rất yêu thích âm nhạc,” Hoa bắt đầu nói, giọng cô ấm lại. “Chúng tôi thường cùng nhau ngồi bên hồ, nghe anh ấy chơi guitar.”
“Cố gắng nhớ lại hình ảnh của anh ấy,” Linh tiếp tục, “Hình ảnh đó sẽ mang lại sức mạnh cho cô.”
Khi Hoa nhớ lại, ánh sáng từ vòng tròn của họ bắt đầu phát ra mạnh mẽ. Những hình ảnh sống động từ quá khứ hiện lên trong tâm trí cô, và cô bắt đầu khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
“Tôi nhớ rồi!” Hoa thốt lên, “Tôi nhớ những ngày bên anh ấy, những bài hát mà anh ấy đã viết cho tôi!”
“Đó chính là sức mạnh,” Linh khích lệ. “Hãy để những kỷ niệm đó dẫn dắt cô trở về.”
“Đúng rồi! Hãy để tình yêu và ký ức của anh ấy nâng đỡ cô,” Tử nói. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua nỗi đau.”
Ánh sáng từ vòng tròn càng lúc càng sáng rực, và một hình ảnh mờ ảo hiện ra trước mặt họ. Đó là một chàng trai trẻ, gương mặt đầy nụ cười, tay ôm cây guitar. “Hoa, em luôn trong trái tim anh,” hình ảnh đó nói, giọng nói vang vọng trong không gian.
“Anh!” Hoa hét lên, đôi mắt ngập tràn nước. “Em nhớ anh, em nhớ anh rất nhiều!”
“Đừng quên anh, nhưng cũng đừng để nỗi đau chiếm lấy em,” chàng trai nói. “Hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc như chúng ta đã từng.”
Linh cảm nhận được sức mạnh từ tình yêu của họ, và cô biết rằng Hoa đã tìm lại được chính mình. “Hãy nhớ, tình yêu sẽ không bao giờ mất đi. Nó sẽ luôn sống trong trái tim của cô,” Linh nói, lòng đầy cảm xúc.
“Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều,” Hoa nói, giọng nói tràn đầy hy vọng. “Cảm ơn các bạn. Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
“Chúng ta là một gia đình,” An nói. “Và gia đình sẽ luôn ở bên nhau.”
“Giờ đây, chúng ta đã giải cứu một linh hồn, và sức mạnh của chúng ta càng lớn hơn,” Linh nói. “Hãy tiếp tục hành trình của chúng ta.”
Khi họ tiếp tục tiến bước, Linh cảm thấy niềm vui tràn ngập. Họ đã cứu được một linh hồn, và sức mạnh của tình yêu và hy vọng đang dẫn dắt họ về phía trước.
“Cùng nhau, chúng ta sẽ không ngừng lại cho đến khi tất cả linh hồn được giải cứu,” Linh hứa, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Hy vọng bạn thích chương 5 này! Nếu bạn muốn thêm chi tiết hoặc có yêu cầu nào khác, hãy cho tôi biết nhé!