Hành Trình Đến Thế Giới Bên Kia - Chương 7
Chương 7: Linh Hồn Cuối Cùng
Sau những chiến thắng trước bóng tối, Linh và nhóm của cô đã thu thập đủ sức mạnh và lòng dũng cảm để tiếp tục hành trình. Mặc dù niềm vui tràn ngập trong họ, nhưng Linh vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng sâu thẳm trong lòng. Cô biết rằng còn một linh hồn quan trọng nhất cần được giải cứu – đó chính là mẹ của cô.
“Các bạn có biết không?” Linh nói, khi họ dừng lại bên một dòng suối trong vắt. “Tôi có một linh hồn cuối cùng cần giải cứu… đó chính là mẹ tôi.”
“Tại sao mẹ cô lại ở đây?” An hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
“Bà đã mất khi tôi còn nhỏ. Tôi luôn cảm thấy sự mất mát đó, và giờ đây, tôi tin rằng bà đang bị lạc trong thế giới này,” Linh trả lời, giọng cô ngập tràn nỗi buồn.
“Chúng ta sẽ tìm thấy bà,” Tử nói, vỗ vai Linh. “Chúng ta đã giải cứu nhiều linh hồn khác, và chúng ta sẽ làm điều đó một lần nữa.”
“Đúng vậy,” Nhi khẳng định. “Nếu có ai có thể đưa mẹ cô trở về, thì đó chính là chúng ta.”
“Cảm ơn các bạn,” Linh nói, lòng cô ấm áp hơn khi nghĩ đến sự ủng hộ của mọi người. “Tôi cảm thấy rằng mẹ tôi có thể ở gần đây. Chúng ta hãy cùng nhau tìm kiếm.”
Họ tiếp tục đi, và không lâu sau, Linh cảm nhận được một nguồn năng lượng quen thuộc. Cô nhắm mắt lại, cố gắng lắng nghe. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim, và cô cảm thấy như mình đang gần mẹ hơn bao giờ hết.
“Mẹ!” Linh kêu lên, và tất cả mọi người dừng lại. “Tôi cảm thấy bà đang ở đâu đó gần đây!”
Họ theo dõi Linh, đi theo hướng mà cô chỉ. Khi tiến vào một khu rừng rậm, không khí dường như trở nên dày đặc hơn. Linh cảm thấy như có điều gì đó kỳ diệu đang chờ đón họ.
“Chúng ta cần phải cẩn thận,” An nói, nhìn xung quanh. “Bóng tối có thể đang ở gần đây.”
“Đúng vậy,” Tử gật đầu, “nhưng chúng ta phải tiến lên. Mẹ của Linh đang chờ đợi.”
Khi họ tiến vào giữa khu rừng, một ánh sáng mờ ảo xuất hiện ở phía xa. Linh nhanh chóng nhận ra ánh sáng đó, lòng cô bỗng dâng trào hy vọng. “Đó là ánh sáng mà tôi đã thấy trong giấc mơ!” cô thốt lên.
Họ tiếp tục tiến gần hơn, và khi ánh sáng trở nên rực rỡ hơn, Linh thấy một hình bóng mờ ảo hiện ra. Đó là một người phụ nữ với mái tóc dài, khuôn mặt hiền hậu. Tim Linh đập mạnh, cô không thể tin vào mắt mình.
“Mẹ!” cô gọi, giọng đầy cảm xúc.
Hình bóng đó quay lại, ánh mắt từ bi nhìn Linh. “Linh… con đã đến tìm mẹ.” Giọng nói của bà vang lên nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy nỗi buồn.
“Mẹ! Tại sao mẹ lại ở đây? Mẹ có ổn không?” Linh hỏi, nước mắt lăn dài trên má.
“Mẹ không thể rời đi,” bà nói, giọng nói đầy đau khổ. “Mẹ đã không thể chấp nhận cái chết của mình. Mẹ không muốn con phải chịu đựng nỗi đau đó.”
“Mẹ đừng lo lắng,” Linh nói, lòng cô tràn đầy tình yêu. “Mẹ có thể trở về với con. Chúng ta có thể sống lại những kỷ niệm đẹp. Mẹ chỉ cần tin tưởng!”
“Nhưng con không hiểu…” mẹ cô lắc đầu. “Bóng tối đang ngăn cản mẹ, và mẹ không biết làm thế nào để thoát ra.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại bóng tối!” An nói, tiến lại gần. “Chúng ta đã chiến đấu với nó và giành chiến thắng. Mẹ có thể làm được điều đó!”
“Hãy nhớ về những kỷ niệm đẹp giữa mẹ và con,” Tử thêm vào. “Đó sẽ là sức mạnh để giải thoát mẹ.”
“Mẹ hãy nghĩ về những lúc chúng ta cùng nhau nấu ăn, cùng nhau cười đùa,” Linh thì thầm, mắt cô ánh lên niềm hy vọng. “Hãy nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ đó.”
Ánh sáng từ vòng tròn của họ dần sáng rực, tạo thành một bức tường bảo vệ mẹ Linh. Mẹ cô nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào những ký ức tốt đẹp. Linh cảm nhận được những ký ức đó đang trở lại, và cô mỉm cười.
“Mẹ!” cô gọi, nước mắt chảy dài. “Mẹ có thể làm được!”
Khi mẹ Linh mở mắt, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của bà. “Linh, mẹ cảm nhận được tình yêu của con,” bà nói, giọng nói dần mạnh mẽ hơn. “Mẹ sẽ không từ bỏ nữa!”
“Đúng vậy! Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu!” Linh hô lên, và cả nhóm đứng bên nhau, tạo thành một vòng tròn. “Hãy để sức mạnh của tình yêu đưa mẹ trở về!”
Ánh sáng từ vòng tròn càng lúc càng mạnh, và bóng tối xung quanh dường như đang chao đảo. “Không! Không thể nào!” một giọng nói vang lên từ bóng tối, nhưng nó không thể ngăn cản sức mạnh của tình yêu.
“Mẹ, hãy nắm lấy tay con!” Linh kêu gọi, giọng cô đầy quyết tâm.
“Mẹ đang đến!” Bà hét lên, và ánh sáng từ mẹ Linh bắt đầu bùng lên, xua tan bóng tối xung quanh.
Cuối cùng, với một cú nổ lớn, bóng tối tan biến, và ánh sáng tràn ngập khắp nơi. Mẹ Linh đứng trước cô, rạng rỡ và mạnh mẽ. “Linh, mẹ đã trở về với con!”
“Mẹ!” Linh ôm chầm lấy bà, nước mắt hạnh phúc trào ra. “Con đã rất nhớ mẹ!”
“Và mẹ cũng nhớ con, con gái của mẹ,” bà nói, nụ cười ấm áp trên môi. “Cảm ơn con đã đến tìm mẹ.”
Nhóm của Linh đứng bên cạnh, ánh mắt tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. “Chúng ta đã cứu được linh hồn cuối cùng!” Tử hô lớn, mọi người cùng nhau cười vui.
“Mẹ, giờ đây chúng ta có thể cùng nhau trở về,” Linh nói, lòng cô tràn đầy hy vọng. “Chúng ta sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa.”
“Đúng vậy,” mẹ cô trả lời, ánh mắt rực rỡ. “Chúng ta sẽ cùng nhau, không bao giờ bị chia cách.”
Họ đứng bên nhau, tay trong tay, và cùng nhau bước đi vào ánh sáng. Cuộc hành trình của họ đã vượt qua nhiều thử thách, và giờ đây, họ không chỉ là những linh hồn đang tìm kiếm đường về, mà còn là một gia đình.
Linh cảm thấy rằng họ đã thực sự chiến thắng bóng tối. Tình yêu và sự đoàn kết đã dẫn dắt họ về phía trước, và giờ đây, họ sẽ cùng nhau bắt đầu một chương mới trong cuộc sống.
Hy vọng bạn thích chương 7 này! Nếu bạn có yêu cầu nào khác hoặc muốn thêm chi tiết, hãy cho tôi biết nhé!