Hành Trình Thời Gian của Bác Sĩ - Chương 1
Chương 1: Khám Phá Thời Gian
Bác sĩ Alex là một nhà nghiên cứu y học nổi tiếng, thường dành những ngày tháng của mình trong các bảo tàng để tìm hiểu về y học cổ đại. Một ngày nọ, anh quyết định đến bảo tàng Ai Cập gần nhà, nơi trưng bày rất nhiều cổ vật kỳ bí. Trong không gian im lặng, Alex đi lang thang giữa các hiện vật, ánh đèn vàng chiếu sáng những dòng chữ hieroglyphic.
Khi đi đến một khu trưng bày kín đáo, anh phát hiện ra một chiếc hộp bằng đá granit đen. Được khắc những biểu tượng kỳ lạ, nó có vẻ như đang kêu gọi anh. Alex cúi xuống, chạm vào bề mặt lạnh lẽo của nó.
“Điều gì đang chờ đợi bên trong?” anh tự hỏi.
Đột nhiên, một cơn bão ánh sáng xuất hiện từ chiếc hộp, cuốn lấy Alex. Trong giây lát, anh cảm thấy như mình đang bị xé rời khỏi thực tại. Tiếng gió gào thét bên tai khiến anh không thể nghe thấy tiếng của chính mình. Rồi mọi thứ bỗng nhiên im bặt.
Khi Alex mở mắt, ánh sáng chói lòa của mặt trời Ai Cập chiếu thẳng vào mặt anh. Mồ hôi ướt đẫm, anh ngồi dậy và nhận ra mình đang nằm trên một bãi cát. Cảnh vật xung quanh mang vẻ hoang sơ, với những cánh đồng lúa mạch và những tòa nhà bằng đá cổ. Xa xa, anh nhìn thấy Kim Tự Tháp nổi bật trên nền trời xanh.
“Đây… đâu phải là bảo tàng?” Alex tự nhủ, choáng váng.
Bỗng, một tiếng gọi vang lên. “Này, người lạ! Ngươi có sao không?”
Alex quay lại và thấy một người đàn ông, thân hình gầy gò, với làn da đen sạm và những vết thương trên cơ thể. Anh ta mặc những mảnh vải đơn sơ, đôi mắt đầy lo lắng.
“Tôi… tôi không biết. Tôi đến từ nơi khác.” Alex lắp bắp.
“Ngươi đã đến Ai Cập cổ đại,” người đàn ông đáp. “Ta là Kofi, một nô lệ. Ngươi có thể giúp chúng ta không?”
“Giúp các bạn?” Alex cảm thấy sự bối rối trong lòng.
“Chúng ta cần bác sĩ! Nhiều người trong số chúng ta đang đau ốm.” Kofi nhấn mạnh.
“Nhưng tôi chỉ là một nhà nghiên cứu,” Alex nói, cảm thấy bất lực.
“Nhà nghiên cứu cũng có thể chữa bệnh. Ngươi không thể bỏ mặc chúng ta!” Kofi cầu xin.
Alex nhìn sâu vào mắt Kofi. Anh không thể từ chối sự khổ đau hiện rõ trên gương mặt nô lệ. “Được rồi, dẫn tôi đến nơi các bạn cần tôi,” Alex nói quyết tâm.
Kofi dẫn Alex qua những con đường đầy bụi bẩn. Họ đến một khu vực nơi các nô lệ đang làm việc dưới cái nắng chói chang. Những tiếng rên rỉ vang lên, xen lẫn tiếng cưa gỗ và tiếng va chạm của công cụ.
“Tại sao các bạn lại phải chịu đựng điều này?” Alex hỏi, cảm thấy trái tim mình quặn thắt.
“Chúng tôi là nô lệ, không có quyền lựa chọn,” Kofi đáp, giọng đầy chua chát. “Chúng tôi phải làm việc để xây dựng các kim tự tháp cho Pharaoh.”
Alex thấy Kofi chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi nằm bất tỉnh trên đất. “Anh ta bị sốt nặng. Ngươi có thể giúp không?”
Alex tiến lại gần, kiểm tra mạch và nhiệt độ của người bệnh. “Tôi cần nước và thảo dược. Chúng ta phải hạ sốt ngay lập tức.”
“Thảo dược? Ngươi có biết lấy ở đâu không?” Kofi hỏi, ánh mắt đầy hy vọng.
“Có thể tôi sẽ tìm thấy một số ở gần đây,” Alex trả lời.
Họ bắt đầu tìm kiếm quanh khu vực. Alex nhớ lại những gì mình đã học được về y học cổ đại. Sau một hồi tìm kiếm, anh tìm thấy cây húng quế, một loại thảo dược mà anh biết có thể giúp hạ sốt.
“Đây rồi! Chúng ta cần nghiền nát nó và cho vào nước,” Alex nói, phấn khích.
Kofi nhanh chóng giúp anh. Họ chế biến thuốc, rồi Alex từ từ cho người bệnh uống. “Uống đi, sẽ giúp cậu hồi phục,” anh khích lệ.
Sau một vài giờ, người bệnh bắt đầu tỉnh lại. “Ai… ai đang cứu tôi?” anh hỏi, giọng yếu ớt.
“Là bác sĩ Alex, người đã đến từ một nơi xa,” Kofi đáp. “Cảm ơn ngươi, bác sĩ.”
“Cảm ơn các bạn đã cho tôi cơ hội,” Alex nói, cảm giác như một phần nào đó trong anh đã tìm thấy ý nghĩa.
Tuy nhiên, khi Alex đứng dậy, anh cảm thấy một sự hiện diện kỳ lạ. Một người đàn ông trung niên, với bộ mặt nghiêm nghị và đôi mắt sắc lạnh, đang đứng ở phía xa, nhìn chằm chằm về phía họ. Đó là một thầy thuốc có tên Horus, người nổi tiếng với sự kiêu ngạo và khinh thường nô lệ.
“Hãy cẩn thận, Alex. Họ không chào đón người như ngươi ở đây,” Kofi thì thầm.
“Chúng ta cần phải cứu giúp nhiều người hơn nữa,” Alex khẳng định.
Horus tiến lại gần, giọng nói đầy thách thức. “Ngươi không có quyền can thiệp vào công việc của ta. Những kẻ như ngươi không có chỗ đứng ở đây.”
“Tôi chỉ muốn giúp đỡ!” Alex phản ứng, nhưng Horus chỉ cười nhạo.
“Giúp đỡ? Ngươi chỉ đang phá hoại. Cút đi, hoặc ta sẽ khiến ngươi phải hối tiếc!”
Alex cảm thấy lo lắng, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Anh không thể để sự sợ hãi cản trở việc mình đang làm. “Tôi sẽ không từ bỏ. Tôi sẽ giúp những người cần tôi,” anh nói với sự kiên định.
Horus nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh, nhưng cũng có gì đó trong ánh mắt đó khiến Alex cảm thấy rằng cuộc chiến của anh mới chỉ bắt đầu.
Câu chuyện chỉ mới bắt đầu, và hành trình của Alex tại Ai Cập cổ đại đang dần mở ra những thách thức mới. Còn nhiều điều đang chờ đợi anh phía trước.