Hành Trình Thời Gian của Bác Sĩ - Chương 10
Chương 10: Tương Lai Mới
Ánh sáng đầu ngày chiếu rọi qua những khe hở của những tấm vải căng trên mái che, báo hiệu một ngày quyết định đang đến. Alex và nhóm nô lệ đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi kiểm tra cuối cùng với Horus.
“Đây là ngày mà mọi thứ sẽ thay đổi,” Alex nói với nhóm của mình, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta đã cố gắng hết sức, và giờ là lúc để thể hiện điều đó.”
Mọi người gật đầu, sự quyết tâm lấp lánh trong ánh mắt họ. “Chúng ta đã cùng nhau vượt qua khó khăn,” Amara nói. “Dù kết quả có ra sao, chúng ta vẫn sẽ luôn bên nhau.”
Khi mặt trời lên cao, họ tập trung tại khu vực trung tâm, nơi Horus và những lính canh đang chờ đợi. Không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hy vọng. Alex cảm thấy trái tim mình đập nhanh khi bước vào khu vực này.
“Hãy bắt đầu,” Horus ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh.
“Chúng tôi đã làm việc không ngừng nghỉ,” Alex nói, không để bản thân bị chùn bước. “Và đây là những gì chúng tôi đã đạt được.”
Alex mời những bệnh nhân đã hồi phục lên trước. “Xin chào, tôi là Jeb,” anh bắt đầu. “Trước đây tôi đã gần như mất đi cuộc sống của mình. Nhưng nhờ vào sự chăm sóc và thuốc men, tôi đã hồi phục.”
“Chúng tôi có thể đứng lên, đi lại, và sống như những con người,” Nala tiếp lời. “Điều này không chỉ là nhờ vào thuốc, mà còn nhờ vào sự hỗ trợ và tình đồng đội.”
“Đó là một điều đáng ghi nhận,” Horus nói, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ. “Nhưng ta cần thấy thêm. Nếu không, ta sẽ không tha thứ.”
“Đúng vậy!” Amara cất tiếng, sự kiên quyết trong giọng nói. “Nếu có bất kỳ ai trong số chúng tôi không thể hồi phục, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng xin hãy tin tưởng vào sức mạnh của chúng tôi!”
Horus hít một hơi thật sâu, rồi ra lệnh cho các lính canh đưa lên những bệnh nhân còn yếu. “Những người này còn cần chăm sóc. Nếu các ngươi có thể giúp họ hồi phục, ta sẽ xem xét lại phán quyết của mình.”
Alex cùng nhóm nhanh chóng tiếp cận những bệnh nhân yếu. Họ làm việc một cách nhanh chóng và chuyên nghiệp, áp dụng thuốc, động viên và hỗ trợ từng người. Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, và sự hồi hộp lắng đọng trong lòng họ.
“Cảm ơn các bạn đã ở đây,” một bệnh nhân thì thầm, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Tôi đã không còn cảm thấy đơn độc.”
“Chúng ta sẽ không để bạn đơn độc!” Alex đáp, lòng tràn đầy sự quyết tâm.
Khi thời gian trôi qua, sự hồi phục bắt đầu hiện rõ. Một số bệnh nhân có thể đứng dậy, trong khi những người khác cũng bắt đầu có những dấu hiệu tích cực. Alex cảm thấy mừng rỡ khi thấy mọi người đang dần hồi phục sức khỏe.
“Đó là sức mạnh của sự đoàn kết!” Kofi nói, cảm xúc tràn ngập. “Chúng ta có thể làm được!”
Cuối cùng, khi thời gian sắp hết, Alex quay lại với Horus. “Chúng tôi đã làm hết sức mình,” anh nói. “Hãy cho chúng tôi thấy nếu điều này có thể thay đổi cuộc sống của tất cả chúng ta.”
“Và nếu không?” Horus hỏi, ánh mắt đầy thách thức.
“Chúng tôi sẽ chấp nhận mọi hình phạt,” Alex khẳng định. “Nhưng chúng tôi tin rằng chúng tôi đã chứng minh được sức mạnh của con người.”
Horus nhìn quanh, quan sát từng bệnh nhân, từng sự hồi phục. Một khoảng lặng bao trùm, và mọi ánh mắt đều hướng về ông. Cuối cùng, ông thở dài. “Ngươi đã làm được. Dường như sức mạnh của con người thực sự có thể vượt qua khó khăn.”
Alex cảm thấy tim mình nhảy lên. “Vậy là…?”
“Ta sẽ cho phép các ngươi sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi có thể tự do hoàn toàn,” Horus nói. “Ngươi và nhóm của ngươi sẽ giúp chúng ta chữa trị cho những nô lệ khác. Chúng ta cần một hệ thống chăm sóc y tế cho những người này.”
Một làn sóng vui mừng tràn ngập khắp nơi. Alex và nhóm nô lệ nhìn nhau với sự phấn khích. Họ đã chiến thắng, không chỉ cho bản thân mà cho tất cả những người xung quanh.
“Cảm ơn ngài, Horus!” Amara kêu lên, nước mắt trào ra. “Chúng tôi sẽ không phụ lòng tin của ngài.”
“Nhưng hãy nhớ, quyền lực không thể được lạm dụng,” Horus nói, ánh mắt sắc bén. “Nếu các ngươi thất bại một lần nữa, sẽ không có lần thứ hai.”
“Chúng tôi sẽ không thất bại!” Alex hứa hẹn, lòng tràn đầy quyết tâm.
Khi mọi người bắt đầu nổ ra niềm vui, Alex cảm thấy như mình đã trở thành một phần của lịch sử. Họ không chỉ sống sót, mà còn tạo ra một tương lai mới cho chính mình và những người xung quanh.
Trong những tháng tiếp theo, nhóm của Alex tiếp tục công việc chữa trị cho những nô lệ khác, tạo ra một mạng lưới hỗ trợ y tế mạnh mẽ. Họ cùng nhau khám phá những phương pháp chữa trị mới, thu thập thảo dược và chia sẻ kiến thức.
“Tôi không chỉ chữa trị cho cơ thể, mà còn chữa trị cho tâm hồn,” Alex nói với nhóm. “Điều quan trọng là chúng ta cùng nhau xây dựng một cộng đồng vững mạnh.”
Dần dần, những nô lệ không còn chỉ là những người làm việc mà trở thành những thành viên quan trọng trong một gia đình lớn. Họ đã tìm thấy sức mạnh trong sự đoàn kết và tình yêu thương.
Horus, dù vẫn giữ một vẻ nghiêm nghị, cũng bắt đầu thừa nhận những nỗ lực của nhóm. “Các ngươi đã thay đổi cách nhìn của ta về sức mạnh của con người,” ông nói một lần.
Cuối cùng, khi mùa hè đến gần, Alex đứng trên đỉnh một ngọn đồi, nhìn ra xa. Mặt trời lặn xuống, tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp với ánh sáng vàng rực rỡ. Anh cảm thấy tự hào về những gì mà nhóm đã đạt được, và biết rằng họ đã tạo ra một tương lai mới cho chính mình.
“Chúng ta đã làm được!” Alex thì thầm, cảm thấy niềm vui tràn ngập trong lòng.
Và từ đó, cuộc hành trình của họ không chỉ là một cuộc chiến để sống sót, mà còn là một cuộc hành trình tìm kiếm ý nghĩa và sức mạnh từ những con người bên cạnh nhau. Họ đã chứng minh rằng trong những thời điểm khó khăn nhất, con người có thể đứng lên, chiến đấu và tạo ra những điều kỳ diệu.