Hành Trình Thời Gian của Bác Sĩ - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Ánh nắng chói chang xuyên qua những tán cây, tạo ra những đốm sáng nhảy múa trên mặt đất. Alex cảm thấy hồi hộp khi anh đứng giữa một thế giới hoàn toàn khác, nơi thời gian dường như bị đóng băng. Trong khi những nô lệ xung quanh vẫn tiếp tục công việc của họ, Alex không thể rời mắt khỏi gương mặt lo âu của Kofi.
“Kofi, chúng ta cần phải tìm thêm người cần giúp,” Alex nói, quyết tâm không để nỗi sợ hãi chiếm lĩnh tâm trí.
“Đúng vậy, bác sĩ. Nhưng trước tiên, ta cần tìm một nơi an toàn,” Kofi trả lời, nhìn quanh để chắc chắn không có ai theo dõi.
Họ tìm một góc khuất bên trong khu vực làm việc, nơi có những chiếc thuyền gỗ đang chờ tải đá và cát về xây dựng kim tự tháp. Kofi chỉ vào một nhóm nô lệ khác, đang quỳ gục dưới nắng, nhiều người trong số họ có dấu hiệu của sự kiệt sức.
“Đó là những người cần giúp nhất. Họ đã làm việc cả ngày mà không có nước,” Kofi nói.
Alex gật đầu, không thể chờ thêm. “Chúng ta phải đưa nước cho họ ngay lập tức.”
Họ nhanh chóng trở về bờ sông Nile gần đó, nơi có một số người nô lệ khác đang lấy nước. Alex cùng Kofi đổ đầy những bình nước lớn, sau đó mang trở lại cho nhóm nô lệ.
“Uống đi, đây là nước sạch,” Alex nói với giọng ấm áp, trong khi những nô lệ nhìn anh với ánh mắt hoài nghi.
“Ngươi là ai?” Một người đàn ông lớn tuổi trong nhóm hỏi. Gương mặt ông nhăn nheo, nhưng đôi mắt vẫn sáng.
“Tôi là Alex, bác sĩ từ một nơi xa. Tôi ở đây để giúp đỡ các bạn,” Alex đáp, giọng điềm tĩnh.
“Bác sĩ? Chúng ta có cần bác sĩ không? Chúng ta chỉ là nô lệ!” người đàn ông kia phản bác.
Kofi đứng bên cạnh, quyết định lên tiếng. “Hãy lắng nghe! Alex đã giúp tôi hồi phục. Ông ấy có kiến thức mà chúng ta cần.”
“Có lẽ ngươi nói đúng, Kofi. Nhưng chúng ta đã sống với sự khổ cực này quá lâu. Tại sao phải hy vọng vào một người lạ?” người đàn ông vẫn còn hoài nghi.
“Bởi vì nếu chúng ta không hành động, chúng ta sẽ chỉ tiếp tục chịu đựng,” Alex nói, quyết tâm thuyết phục họ. “Tôi biết cách chữa trị cho các bạn. Hãy để tôi giúp.”
Những người nô lệ nhìn nhau, và sau vài giây im lặng, người đàn ông lớn tuổi gật đầu. “Nếu điều này có thể giúp chúng ta, tôi sẽ thử.”
Họ bắt đầu làm việc cùng nhau. Alex phân tích từng trường hợp, từ những vết thương nhẹ đến các triệu chứng nặng hơn. Anh khuyên họ nên sử dụng thảo dược và uống đủ nước. Mỗi lần chữa trị thành công, lòng tin của nhóm nô lệ đối với Alex càng tăng.
“Bác sĩ, tại sao ngươi lại làm tất cả những điều này cho chúng ta?” một phụ nữ trẻ tuổi, có tên là Amara, hỏi.
“Tôi tin rằng mọi người đều xứng đáng được chăm sóc và tôn trọng,” Alex đáp, cảm thấy một kết nối sâu sắc với những người này. “Chúng ta đều là con người, không phân biệt giai cấp.”
“Ngươi thật khác biệt,” Amara nói, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt mệt mỏi của cô.
Nhưng không lâu sau, sự yên bình đó bị phá vỡ. Một tiếng hét vang lên từ phía xa, rồi một nhóm lính xuất hiện, dẫn đầu bởi Horus. “Dừng lại! Các ngươi đang làm gì ở đây?” Horus quát lớn, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Alex.
“Chúng tôi chỉ đang giúp đỡ!” Kofi phản ứng, đứng chắn trước Alex.
“Giúp đỡ? Hay chỉ là làm rối loạn?” Horus tiến lại gần, vẻ mặt đầy khinh thường. “Ngươi không có quyền can thiệp vào công việc của ta, Alex.”
“Tôi không làm rối loạn, tôi chỉ cố gắng cứu chữa!” Alex đứng vững, cảm thấy sức mạnh từ sự quyết tâm.
“Hãy quay về chỗ của ngươi ngay bây giờ, hoặc ta sẽ không ngần ngại ra tay!” Horus đe dọa.
“Đủ rồi, Horus!” Amara lên tiếng, đột ngột bước ra. “Chúng ta xứng đáng có được sự giúp đỡ, và không ai có quyền ngăn cản điều đó!”
Mọi người xung quanh đều bất ngờ trước sự dũng cảm của Amara. Horus bị chặn lại trong giây lát, vẻ mặt tức giận. “Ngươi dám nói với ta như vậy? Hãy nhớ rằng ngươi chỉ là nô lệ!”
“Nhưng chúng ta là những con người,” Amara phản đối, đôi mắt sáng ngời. “Chúng ta có quyền sống và được chữa trị.”
Tình hình trở nên căng thẳng. Alex cảm thấy nỗi lo lắng trào dâng trong lòng. Anh không biết liệu mình có thể giữ an toàn cho nhóm nô lệ này hay không.
“Hãy để họ yên!” Alex lên tiếng, quyết tâm bảo vệ những người mà anh đã dốc sức giúp đỡ.
“Ngươi nghĩ mình có quyền gì ở đây?” Horus cười nhạo. “Ngươi không biết rằng có thể sẽ có hậu quả cho những hành động ngu ngốc này?”
“Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ không từ bỏ việc cứu chữa,” Alex tuyên bố, giọng nói vững vàng nhưng bên trong anh cảm thấy lo âu.
Căng thẳng leo thang khi Horus nhìn Alex và nhóm nô lệ với ánh mắt đầy thù hằn. Alex hiểu rằng cuộc chiến vì sự công bằng đã bắt đầu, và anh sẽ không thể tránh khỏi sự đối đầu này.
“Công việc của chúng ta mới chỉ bắt đầu,” Alex thầm nhủ, chuẩn bị cho những thử thách sắp tới. Anh biết rằng những nô lệ này đang trông chờ vào anh, và anh sẽ không để họ thất vọng.