Hành Trình Thời Gian của Bác Sĩ - Chương 5
Chương 5: Những Đối Tượng Không Ngờ Tới
Sáng hôm sau, Alex cùng Kofi và Amara bắt tay vào việc tổ chức những buổi hội thảo về y học cổ đại cho các nô lệ. Họ đã thu thập được nhiều kiến thức quý giá từ các tài liệu mà người thầy thuốc đã cho, và giờ là lúc chia sẻ điều đó với mọi người.
Tại một góc yên tĩnh bên bờ sông, họ bắt đầu buổi thuyết trình với sự tham gia của nhiều nô lệ và một số bác sĩ. Không khí tràn ngập sự phấn khích và hy vọng.
“Chúng ta sẽ học về các loại thảo dược và cách sử dụng chúng,” Alex nói với giọng đầy nhiệt huyết. “Mỗi người đều có thể đóng góp vào sự chữa trị, không chỉ cho bản thân mà cho cả cộng đồng.”
Amara đứng lên, cầm theo một vài mẫu thảo dược. “Đây là cây bạch chỉ. Nó có thể giúp chữa sốt và viêm nhiễm. Còn đây là cây bồ công anh, rất hiệu quả cho các vết thương.”
Mọi người chăm chú lắng nghe. Alex dẫn dắt nhóm qua từng bước, hướng dẫn họ cách nhận diện, thu hoạch và chế biến thảo dược. Họ cũng thực hành cách áp dụng thuốc lên các vết thương nhỏ và các triệu chứng bệnh nhẹ.
“Điều quan trọng là phải có lòng tin vào những gì chúng ta đang làm,” Alex nhấn mạnh. “Sự kết nối và giúp đỡ lẫn nhau sẽ làm chúng ta mạnh mẽ hơn.”
Sau buổi hội thảo, nhiều người bày tỏ sự hào hứng muốn tham gia vào mạng lưới cứu chữa. Alex cảm thấy tự hào khi thấy mọi người dần dần có thêm sức mạnh và lòng tự tin.
Tuy nhiên, niềm vui này không kéo dài lâu. Vào buổi chiều, trong khi họ đang thu thập thảo dược bên bờ sông, một âm thanh lạ thu hút sự chú ý của cả nhóm. Một nhóm nô lệ khác đang chạy về phía họ, vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Họ đang đến! Lính của Horus!” một nô lệ kêu lên, thở hổn hển.
“Chạy đi! Chúng ta không thể bị bắt!” Kofi hối thúc, nhưng Alex cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ để không rút lui.
“Không, chúng ta phải đứng vững!” Alex kêu lên. “Nếu chúng ta bỏ chạy, họ sẽ không bao giờ ngừng đuổi theo chúng ta.”
Amara nắm chặt tay Alex. “Nhưng nếu bị bắt, chúng ta sẽ không thể giúp đỡ ai cả!”
Khi nhóm lính xuất hiện, Horus đứng đầu với ánh mắt đầy thù hằn. “Các ngươi nghĩ rằng có thể thách thức ta mà không bị trừng phạt sao?” ông ta quát, giọng nói đầy sự chế nhạo.
“Chúng tôi chỉ đang giúp đỡ lẫn nhau!” Amara mạnh mẽ đáp lại.
“Giúp đỡ? Đó là điều ngu ngốc nhất mà ta từng nghe!” Horus tiến gần, mặt ông ta gần như đỏ lên vì tức giận. “Các ngươi sẽ phải trả giá cho những hành động này!”
Alex biết rằng giờ là lúc phải hành động. “Chúng tôi không làm điều gì sai trái! Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ và cứu chữa cho những người đau ốm!”
“Câm miệng!” Horus gầm lên. “Nếu các ngươi không ngừng lại ngay lập tức, ta sẽ không ngần ngại đưa các ngươi vào lao!”
Sự căng thẳng gia tăng trong không khí, và Alex cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra. “Hãy để chúng tôi đi. Chúng tôi không phải là kẻ thù của ngài.”
“Ngươi đã làm sai rồi, và giờ ta sẽ không tha cho ngươi,” Horus hất tay, ra lệnh cho lính của mình tiến tới.
Trong khoảnh khắc, Alex thấy những nô lệ xung quanh bắt đầu hoảng loạn. “Đừng sợ! Hãy đứng vững!” anh la lên, nhưng một vài người đã bắt đầu chạy trốn.
Horus thấy điều đó và cười nhạo. “Chạy đi! Đó là điều mà các ngươi giỏi nhất!”
Nhưng có một nô lệ tên là Zara, một phụ nữ lớn tuổi, đứng lại. “Chúng tôi sẽ không chạy trốn!” bà nói, giọng nói đầy quyết tâm. “Chúng tôi đã đủ khổ sở rồi!”
“Đúng!” nhiều người khác đồng thanh, gương mặt đầy dũng cảm.
Sự đồng lòng của những nô lệ khiến Horus bối rối. “Các ngươi không có quyền!” ông ta quát, nhưng sự kiên cường trong ánh mắt của những người xung quanh khiến ông ta do dự.
“Chúng tôi có quyền được sống!” Alex đáp lại, cảm thấy một sức mạnh mới trong từng lời nói của mình. “Chúng tôi sẽ không để ai ngăn cản chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau!”
“Hãy cho ta thấy điều đó!” Horus thách thức. “Hãy cho ta lý do để không đưa các ngươi vào lao ngay bây giờ!”
Trong khi không khí căng thẳng vẫn lơ lửng, Alex nảy ra một ý tưởng. “Nếu chúng tôi có thể chữa trị cho những nô lệ đang đau ốm, liệu ngài có cho chúng tôi một cơ hội không? Nếu không, ngài sẽ không bao giờ biết được khả năng của chúng tôi.”
Horus nhìn Alex, ánh mắt ông ta như một cơn bão đang cuộn trào. “Và nếu các ngươi thất bại?”
“Nếu chúng tôi thất bại, ngài có thể làm bất kỳ điều gì mà ngài muốn,” Alex đáp, lòng đầy quyết tâm. “Nhưng nếu chúng tôi thành công, ngài phải để chúng tôi tự do.”
Mọi người xung quanh đều im lặng, chờ đợi phản ứng từ Horus. Cuối cùng, ông ta gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy thách thức. “Rất tốt. Nếu các ngươi có thể chữa trị cho nô lệ đau ốm trong vòng ba ngày, ta sẽ để các ngươi tự do. Nhưng nếu không, ta sẽ không tha cho các ngươi!”
“Chúng tôi sẽ làm!” Alex tuyên bố, cảm thấy bầu không khí xung quanh dâng trào hy vọng.
Horus quay lưng đi, ra lệnh cho lính rút lui. Alex nhìn quanh, thấy sự lo lắng trong mắt mọi người. “Chúng ta có việc phải làm,” anh nói, giọng nói mạnh mẽ. “Chúng ta sẽ không để cơ hội này vụt qua!”
Khi họ bắt tay vào công việc, Alex cảm thấy sức mạnh của sự đoàn kết đang lan tỏa. Mọi người cùng nhau làm việc, thu thập thảo dược, chăm sóc cho những nô lệ đang bị bệnh.
“Chúng ta phải làm điều này vì tất cả,” Amara nói, ánh mắt sáng lên với niềm hy vọng. “Để chứng minh rằng chúng ta có thể chữa trị và bảo vệ lẫn nhau.”
Ba ngày tới sẽ là thử thách lớn nhất trong cuộc đời họ, nhưng Alex hiểu rằng họ không chỉ đang chiến đấu cho bản thân mà cho tất cả những nô lệ đang sống trong đau khổ. Và lần này, họ sẽ không bỏ cuộc.