Hành Trình Thời Gian của Bác Sĩ - Chương 6
Chương 6: Cuộc Chạy Đua Thời Gian
Khi ánh bình minh ló dạng, Alex cùng Kofi và Amara đã bắt tay vào công việc chăm sóc cho những nô lệ đang bệnh tật. Thời gian không còn nhiều, và áp lực từ lời thách thức của Horus khiến mọi người cảm thấy căng thẳng.
“Chúng ta phải lập một kế hoạch cụ thể,” Alex nói, quét ánh mắt qua các thành viên trong nhóm. “Cần phân công mỗi người một nhiệm vụ rõ ràng.”
“Em có thể phụ trách việc thu thập thảo dược,” Amara đề nghị. “Em biết những nơi nào có cây bạch chỉ và bồ công anh.”
“Còn tôi sẽ giúp chăm sóc những nô lệ đang đau ốm,” Kofi thêm vào. “Chúng ta cần phải đảm bảo rằng họ nhận được sự chăm sóc tốt nhất có thể.”
“Rất tốt! Tôi sẽ kiểm tra các bài thuốc mà chúng ta đã học được và chuẩn bị cho việc chế biến,” Alex quyết định. “Hãy nhớ, mỗi phút đều quý giá.”
Mọi người nhanh chóng chia tay, và Alex cảm thấy một cảm giác khẩn trương lan tỏa trong lòng. Anh đến một góc yên tĩnh, nơi những tài liệu về thảo dược được đặt. Anh lật từng trang, cố gắng ghi nhớ các công thức và phương pháp chữa bệnh.
Chỉ sau vài giờ làm việc, Amara trở về với một rổ đầy thảo dược. “Alex! Em tìm thấy cây bạch chỉ và bồ công anh! Chúng ta có đủ để bắt đầu rồi!” Cô thở hổn hển, nhưng trên mặt lại hiện rõ sự hào hứng.
“Tuyệt vời! Hãy nhanh chóng chế biến chúng thành thuốc,” Alex nói, ánh mắt sáng lên. “Chúng ta cần có những liều thuốc đầu tiên ngay lập tức.”
Kofi trở về sau khi chăm sóc một số nô lệ bị sốt. “Họ cần sự giúp đỡ khẩn cấp. Một số người đã hôn mê, và nếu không có thuốc, tình hình sẽ xấu đi.”
“Chúng ta cần làm việc thật nhanh,” Alex nói, quyết tâm không để sự lo lắng làm chùn bước. “Bắt tay vào công việc ngay bây giờ!”
Họ bắt đầu chế biến thuốc, sử dụng từng loại thảo dược một cách khéo léo. Amara pha trộn cây bạch chỉ với nước và đun sôi, trong khi Alex nghiền nát cây bồ công anh để tạo thành một dạng thuốc mỡ. Kofi mang thuốc đến từng nô lệ, chăm sóc họ với tất cả tâm huyết.
Khi mặt trời dần lặn, họ đã hoàn thành nhiều liều thuốc, nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Họ quyết định tổ chức một buổi họp ngắn để đánh giá tình hình.
“Chúng ta cần kiểm tra lại tất cả bệnh nhân và xem phản ứng của họ với thuốc,” Alex nói, mồ hôi ướt đẫm trên trán. “Nếu mọi người hồi phục, chúng ta có thể tự tin hơn trong việc thuyết phục Horus.”
“Còn ba ngày nữa,” Amara nhắc nhở, vẻ mặt lo lắng. “Nếu không đủ, chúng ta sẽ không có cơ hội.”
“Nhưng chúng ta đã làm được nhiều điều trong một ngày,” Kofi an ủi. “Hãy tin vào bản thân.”
Ngày thứ hai trôi qua với nhiều thử thách. Một số bệnh nhân hồi phục nhanh chóng, nhưng vẫn có nhiều người gặp khó khăn. Mỗi lần Alex và nhóm chăm sóc một bệnh nhân, họ lại thấy thêm sức mạnh từ sự đoàn kết và quyết tâm của mình.
“Bác sĩ, tôi cảm thấy tốt hơn!” một nô lệ nói, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt. “Cảm ơn các bạn rất nhiều!”
“Chúng ta không thể dừng lại ở đây,” Alex khích lệ. “Mỗi thành công nhỏ đều là một bước tiến lớn.”
Nhưng khi ánh đèn đêm bắt đầu tỏa sáng, tiếng ồn ào từ xa kéo sự chú ý của họ. Một nhóm lính của Horus đang tiến về phía họ, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chúng ta phải ẩn đi!” Amara kêu lên, lo lắng.
“Không, chúng ta phải đối mặt,” Alex đáp, mặc dù trong lòng anh cảm thấy hồi hộp. “Nếu họ phát hiện ra chúng ta đang giúp đỡ những nô lệ, họ sẽ không ngần ngại tấn công.”
Nhóm lính dừng lại trước khu vực họ đang làm việc. Horus đứng ở giữa, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể lừa ta sao, Alex?” ông ta nói, giọng điệu đe dọa. “Ta đã nghe những gì ngươi đang làm.”
“Chúng tôi chỉ đang giúp đỡ những người đau ốm,” Alex mạnh mẽ đáp lại. “Chúng tôi không làm điều gì sai trái.”
“Ngươi sẽ phải trả giá cho sự bướng bỉnh này,” Horus cười nhạo. “Nếu không thấy được điều ngươi đang tạo ra, ta sẽ không chỉ đưa ngươi vào lao mà còn khiến những người khác chịu khổ theo.”
“Đừng đe dọa họ!” Kofi lên tiếng, ánh mắt rực lửa. “Chúng tôi sẽ không đứng yên cho ông làm hại những người vô tội!”
“Im lặng!” Horus quát. “Ngươi đã quyết định đứng về phía kẻ thù của ta, và ta sẽ không tha cho ai dám thách thức ta!”
Alex cảm thấy cơn thịnh nộ trong lòng, nhưng anh hiểu rằng phản ứng nóng vội sẽ không giúp ích gì. “Nếu ông thực sự là một thầy thuốc như ông đã nói, hãy cho chúng tôi một cơ hội chứng minh mình,” Alex nói, giữ giọng điềm tĩnh. “Cho chúng tôi thời gian và nếu chúng tôi thất bại, ông có thể làm bất kỳ điều gì ông muốn.”
Sự im lặng lắng đọng trong không khí, và Alex cảm thấy như cả thế giới đang dồn lên bờ vực. Cuối cùng, Horus thở dài, rõ ràng không hài lòng. “Rất tốt, nhưng chỉ còn hai ngày. Nếu các ngươi không thành công, ta sẽ không do dự.”
Với một cái gật đầu, Horus quay lưng rời đi cùng với nhóm lính. Alex cảm thấy cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng vẫn còn đọng lại.
“Chúng ta không thể thất bại,” Amara nói, ánh mắt rực rỡ. “Chúng ta đã đi quá xa để quay đầu lại.”
“Đúng,” Alex đồng ý. “Hãy cùng nhau làm việc thật chăm chỉ trong hai ngày tới. Chúng ta sẽ không để Horus đánh bại chúng ta.”
Thời gian đã trôi qua nhanh chóng, và với mỗi phút trôi qua, quyết tâm trong lòng họ càng thêm mạnh mẽ. Họ đã trở thành một gia đình, và điều đó chính là sức mạnh giúp họ vượt qua mọi thử thách.