Hành Trình Thời Gian của Bác Sĩ - Chương 7
Chương 7: Làn Sóng Hy Vọng
Hai ngày trôi qua trong nhịp độ hối hả, Alex và nhóm nô lệ đã chăm sóc cho những bệnh nhân của họ với tất cả nhiệt huyết và tâm huyết. Mỗi buổi sáng, Alex lại thu thập thảo dược mới, chế biến thuốc và giám sát quá trình hồi phục của các bệnh nhân. Hy vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng họ khi thấy nhiều người dần hồi phục.
“Bác sĩ Alex, tôi đã không còn cảm thấy sốt nữa!” một nô lệ tên là Jeb, người từng hôn mê, đã tự đứng dậy. Nụ cười trên khuôn mặt của anh khiến mọi người xung quanh vui mừng.
“Đó là tin tuyệt vời, Jeb! Hãy giữ gìn sức khỏe nhé,” Alex nói, cảm thấy một làn sóng phấn chấn dâng lên.
“Cảm ơn các bạn rất nhiều!” Jeb nói với ánh mắt biết ơn. “Chúng tôi sẽ không quên điều này.”
Tuy nhiên, niềm vui này không kéo dài lâu. Cảm giác căng thẳng lại xuất hiện khi Alex nhìn thấy một nhóm lính khác đang tiến về phía họ. Trong số đó, Horus đi đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Thời gian đã hết,” ông ta tuyên bố. “Ngươi đã hứa rằng nếu không chữa trị được cho các nô lệ này, ngươi sẽ phải trả giá.”
“Chúng tôi vẫn đang trong quá trình chữa trị!” Amara kêu lên, ánh mắt lo lắng. “Một số người đã hồi phục, và còn nhiều người khác đang cải thiện!”
“Nhưng liệu đó có đủ không?” Horus gặng hỏi, ánh mắt sắc lạnh.
“Chúng tôi cần thêm thời gian!” Alex phản kháng. “Hãy cho chúng tôi cơ hội để chứng minh rằng chúng tôi có thể làm được!”
“Ngươi đã có ba ngày để làm việc đó,” Horus nói, giọng điệu không hề khoan nhượng. “Nếu không có kết quả, ta sẽ không chỉ giam giữ ngươi mà còn khiến những người xung quanh phải chịu đựng.”
Bầu không khí dày đặc sự lo lắng, và Alex cảm thấy áp lực đè nặng. Nhưng anh biết rằng không thể bỏ cuộc.
“Hãy để chúng tôi trình bày kết quả,” Alex mạnh dạn nói. “Nếu không đủ thuyết phục, chúng tôi sẽ chấp nhận mọi hình phạt.”
“Rất tốt,” Horus gật đầu, nhưng ánh mắt của ông ta đầy sự nghi ngờ. “Hãy cho ta thấy điều ngươi đã làm.”
Alex cùng Amara, Kofi và những nô lệ hồi phục nhất đứng thành hàng, sẵn sàng trình bày kết quả. Một số nô lệ đã hồi phục đủ sức khỏe để đứng vững và tự giới thiệu.
“Xin chào, tôi là Jeb,” một nô lệ nói, ánh mắt kiên quyết. “Tôi đã gần như không còn sức sống trước khi bác sĩ Alex đến. Giờ tôi cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết.”
Horus quan sát, nhưng khuôn mặt ông ta vẫn không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. “Còn những người khác?”
“Một số người khác vẫn cần thêm thời gian, nhưng tôi tin rằng họ sẽ hồi phục,” Alex tiếp tục. “Chúng tôi đã sử dụng các thảo dược mà tổ tiên của các bạn đã truyền lại. Đó là chìa khóa cho sức khỏe của họ.”
“Thảo dược? Ngươi dám đặt cược vào những điều vô nghĩa đó?” Horus quát.
“Không, không phải vậy!” Amara lên tiếng. “Chúng tôi đã chứng minh rằng chúng tôi có thể tự cứu chữa cho chính mình. Và nếu có cơ hội, chúng tôi có thể giúp đỡ nhiều người hơn nữa.”
“Ngươi nghĩ rằng có thể lừa ta bằng những lời nói hoa mỹ?” Horus hất cằm lên, ánh mắt lấp lánh sự chế giễu. “Ta sẽ không tha thứ cho những kẻ đã dám thách thức quyền lực của ta.”
“Ngài Horus,” Alex kiên quyết nói, “nếu ngài không cho chúng tôi thêm thời gian, ngài sẽ không bao giờ biết được sức mạnh của những con người này. Họ không chỉ là nô lệ, họ là những người có khả năng và sức mạnh.”
Giữa những lời nói của Alex, một nô lệ khác, một phụ nữ lớn tuổi tên là Nala, đứng lên. “Chúng tôi không phải là những kẻ hèn nhát. Chúng tôi có thể sống một cách xứng đáng, và nếu cần, chúng tôi sẽ chiến đấu cho quyền sống của mình.”
Horus nhìn Nala với sự ngạc nhiên, rồi lại chuyển ánh mắt về phía Alex. “Ngươi có vẻ tự tin hơn nhiều so với trước. Nhưng nếu các ngươi không thành công, ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai.”
“Chúng tôi sẽ không để điều đó xảy ra,” Alex hứa hẹn, cảm thấy một nguồn động lực từ sự ủng hộ của mọi người xung quanh.
“Rất tốt. Ta sẽ cho ngươi thêm hai ngày nữa. Nhưng nếu không có kết quả, ngươi sẽ phải trả giá,” Horus nói, rồi quay lưng bước đi.
Khi những người lính rời đi, sự hồi hộp trong lòng mọi người bắt đầu lắng dịu. “Chúng ta đã có thêm thời gian!” Amara vui mừng nói, nhưng Alex biết rằng áp lực giờ đây đã tăng lên gấp bội.
“Chúng ta phải làm việc gấp đôi trong hai ngày tới,” Alex nói, quyết tâm không để cơ hội vụt mất. “Chúng ta cần thêm thuốc và sự chăm sóc cho những nô lệ đang gặp khó khăn.”
“Chúng ta sẽ làm!” mọi người đồng thanh. “Hãy bắt đầu ngay bây giờ!”
Trong những ngày tiếp theo, mọi người làm việc không ngừng nghỉ. Họ chia nhau các nhiệm vụ: thu thập thảo dược, chăm sóc những bệnh nhân yếu ớt và tìm kiếm những giải pháp chữa trị hiệu quả hơn.
Tối đến, họ thường quây quần lại bên ánh lửa, chia sẻ kinh nghiệm, thảo luận về các bài thuốc, và cùng nhau giữ vững tinh thần. Sự đoàn kết và quyết tâm trong lòng họ dần trở thành nguồn sức mạnh lớn lao.
“Chúng ta không chỉ chiến đấu cho bản thân mà còn cho tất cả những người khác đang chịu khổ,” Alex nói trong một buổi họp đêm. “Và nếu chúng ta thành công, điều đó sẽ thay đổi cuộc sống của tất cả chúng ta.”
Amara gật đầu. “Hãy nhớ rằng, điều quan trọng không chỉ là thành công mà còn là hành trình mà chúng ta đã trải qua cùng nhau.”
“Đúng vậy,” Kofi đồng ý. “Chúng ta đã tạo ra một phong trào, và không ai có thể lấy đi điều đó từ chúng ta.”
Khi ánh sáng dần tắt, trong lòng họ tràn đầy hy vọng. Họ biết rằng thử thách còn lớn, nhưng tinh thần đoàn kết và quyết tâm sẽ dẫn dắt họ vượt qua mọi khó khăn. Hai ngày tới sẽ quyết định tất cả, và họ sẽ không lùi bước.