Hành Trình Thời Gian của Bác Sĩ - Chương 8
Chương 8: Cuộc Chiến Chống Thời Gian
Ngày thứ bảy đã đến, và không khí trong trại trở nên căng thẳng. Alex cùng nhóm nô lệ đã làm việc cật lực trong suốt thời gian qua, nhưng với áp lực từ Horus, họ cảm thấy như mình đang chạy đua với thời gian.
“Chúng ta cần phải đánh giá tình hình thực tế,” Alex nói khi mọi người tập trung. “Những ai đã hồi phục hoàn toàn? Những ai còn cần thêm sự chăm sóc?”
Amara, Kofi và những nô lệ khác bắt đầu liệt kê tên những người đã khỏe lại, nhưng có nhiều người vẫn đang trong tình trạng yếu ớt.
“Chúng ta chỉ có thể chữa trị cho một số lượng nhất định,” Kofi nói, giọng đầy lo lắng. “Nếu không có đủ thuốc cho tất cả, chúng ta sẽ thất bại.”
“Không, chúng ta không thể nghĩ như vậy,” Alex nói, ánh mắt rực lửa. “Chúng ta phải tập trung vào những người có khả năng hồi phục tốt nhất trước, và sau đó sẽ tiếp tục chăm sóc cho những người khác.”
“Nhưng chúng ta không thể bỏ rơi những người yếu đuối!” Amara phản đối. “Mỗi người đều xứng đáng có cơ hội sống!”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng cần phải thực tế,” Alex kiên quyết. “Hãy làm theo cách mà chúng ta có thể tối ưu hóa khả năng chữa trị của mình.”
Cuộc họp kéo dài, và cuối cùng họ đã quyết định tập trung vào những bệnh nhân có khả năng hồi phục nhanh nhất. Những người đã dần hồi phục như Jeb và Nala sẽ trở thành những người hỗ trợ trong quá trình chữa trị, giúp chăm sóc cho những người khác.
“Chúng ta sẽ tạo thành một đội,” Alex nói. “Mỗi người sẽ có một vai trò riêng và cùng nhau giúp đỡ những bệnh nhân còn lại.”
Khi mọi người bắt tay vào việc, Alex cảm nhận được sự hợp tác mạnh mẽ trong không khí. Họ đã trở thành một gia đình, và tinh thần đoàn kết là nguồn động lực lớn nhất.
Nhưng khi họ đang làm việc, một nỗi lo lắng khác lại xuất hiện. Alex nghe được những âm thanh từ xa, những tiếng bước chân dồn dập của nhóm lính. Lần này, họ không đến một cách hòa bình.
“Có lính đến!” Amara kêu lên, mặt tái đi. “Chúng ta phải ẩn đi!”
“Không, chúng ta không thể để họ thấy chúng ta đang làm gì,” Alex đáp, quyết tâm không lùi bước. “Hãy bình tĩnh và giữ vững vị trí.”
Khi nhóm lính tiến lại gần, Horus dẫn đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. “Đã đến lúc các ngươi phải chứng minh điều mình đã hứa,” ông ta nói, giọng điệu lạnh lùng.
“Chúng tôi đang làm việc,” Alex kiên quyết nói. “Nếu ngài cho phép, chúng tôi có thể trình bày những gì đã đạt được.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ cho phép các ngươi diễn trò? Ta đã nghe đủ về những gì các ngươi đang làm,” Horus nói. “Nếu không có kết quả, ta sẽ không tha cho bất kỳ ai trong số các ngươi.”
“Ngài có thể không tin, nhưng chúng tôi đã có những tiến bộ,” Alex nói, lòng dũng cảm trỗi dậy. “Hãy cho chúng tôi cơ hội để trình bày.”
“Rất tốt. Ta sẽ cho ngươi ba mươi phút. Nếu không có gì đáng kể, ngươi sẽ phải trả giá,” Horus quát.
“Cảm ơn ngài,” Alex nói, nhanh chóng quay lại nhóm. “Chúng ta phải nhanh chóng trình bày kết quả. Jeb, Nala, hãy đứng lên trước.”
Khi mọi người xung quanh xếp hàng, Alex cảm thấy tim đập mạnh. Họ đã cố gắng rất nhiều, nhưng liệu có đủ để thuyết phục Horus?
“Xin chào, tôi là Jeb,” Jeb đứng lên, ánh mắt đầy tự tin. “Trước đây tôi không còn sức sống, nhưng nhờ vào những thảo dược mà bác sĩ Alex đã mang đến, tôi đã hồi phục.”
“Ta không cần nghe những lời vô nghĩa!” Horus gầm lên. “Ta muốn thấy hành động!”
“Tốt, hãy đưa tôi những bệnh nhân cần chữa trị,” Alex đáp, không để bản thân bị chùn bước. “Hãy cho tôi cơ hội để chứng minh rằng chúng tôi có thể làm điều đó.”
Nhóm nô lệ bước lên, những người đã hồi phục cũng như những người còn yếu đuối. Alex cùng nhóm của mình nhanh chóng kiểm tra tình trạng sức khỏe của từng người.
“Chúng tôi đã sử dụng cây bạch chỉ và bồ công anh, và đây là những kết quả,” Alex nói, cầm trong tay một số mẫu thuốc đã chế biến. “Nếu ngài cho phép, chúng tôi có thể bắt đầu chữa trị ngay lập tức.”
Horus nhìn vào từng người trong nhóm, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. “Ngươi đã chuẩn bị gì để chữa trị cho họ?”
“Chúng tôi có thể áp dụng ngay thuốc cho những người cần thiết,” Kofi nói, ánh mắt rực rỡ. “Chúng tôi đã học được cách chăm sóc và điều trị từ những người xung quanh.”
Horus đứng lặng một hồi lâu, rồi quay sang xem những bệnh nhân. “Rất tốt. Nếu các ngươi có thể chữa trị cho họ trong vòng một giờ, ta sẽ xem xét lại lời hứa của mình.”
Thời gian bắt đầu đếm ngược. Alex cảm thấy như trái tim mình đang đập trong từng giây. Anh cùng nhóm nhanh chóng áp dụng thuốc lên các bệnh nhân, từng liều thuốc được đưa vào cơ thể, từng chút một hồi phục dần.
Mỗi phút trôi qua đều trở thành thử thách, và áp lực càng ngày càng nặng nề. Một số bệnh nhân đã có dấu hiệu hồi phục, nhưng còn nhiều người khác vẫn chưa thấy tiến triển.
“Chúng ta phải làm gì đó!” Amara kêu lên. “Thời gian không còn nhiều!”
“Chúng ta cần tìm cách khuyến khích họ,” Alex nói. “Hãy nói với họ rằng họ không đơn độc, rằng có nhiều người đang chăm sóc cho họ.”
Jeb và Nala cùng với những nô lệ khác bắt đầu khuyến khích những bệnh nhân yếu ớt. “Hãy kiên nhẫn, chúng tôi đang ở đây vì các bạn,” Jeb nói. “Hãy tin tưởng vào chúng tôi!”
Giọng nói của họ vang lên như một làn sóng động viên, giúp những người đau ốm tìm thấy sức mạnh trong từng lời nói. Alex cảm nhận được niềm hy vọng đang lan tỏa trong không khí, nhưng lòng anh vẫn không ngừng lo lắng.
Cuối cùng, khi tiếng chuông thời gian vang lên, mọi người dừng lại, thở dốc. Horus đứng ở một bên, ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
“Thời gian đã hết,” ông ta nói, giọng điệu lạnh lùng. “Và giờ ta sẽ quyết định liệu ngươi có xứng đáng với tự do hay không.”
Alex đứng thẳng, cảm thấy căng thẳng trong từng dây thần kinh. “Hãy cho tôi một cơ hội để trình bày kết quả cuối cùng,” anh nói. “Nếu không, tôi sẽ chấp nhận mọi hình phạt.”
Horus nhìn vào nhóm bệnh nhân, rồi quay lại với Alex. “Nếu ta thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự hồi phục, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu không…”
“Chúng tôi đã làm hết sức mình,” Alex cắt lời. “Nếu có một cơ hội nhỏ, chúng tôi sẽ không từ bỏ.”
Horus nhìn anh, rồi gật đầu. “Rất tốt. Hãy cho ta thấy điều đó.”
Trong khoảnh khắc căng thẳng, Alex cảm thấy như mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình. Anh biết rằng giờ đây, số phận của tất cả đang nằm trong tay mình. Mọi nỗ lực, mọi giọt mồ hôi, tất cả đều quy về giây phút này. Giờ đây, họ phải chứng minh rằng sức mạnh của con người có thể vượt qua mọi rào cản.