Hành Trình Thời Gian của Bác Sĩ - Chương 9
Chương 9: Giây Phút Quyết Định
Trong bầu không khí ngột ngạt, Alex cảm thấy tim mình đập mạnh. Mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn vào những bệnh nhân, và anh biết rằng giờ đây, sự hồi phục của họ không chỉ mang tính chất cá nhân mà còn là một cuộc chiến cho tự do.
“Jeb, Nala, hãy kiểm tra những bệnh nhân đã hồi phục trước,” Alex nói, quyết tâm không để áp lực khiến mình chùn bước. “Hãy để họ chia sẻ kinh nghiệm của mình.”
Jeb gật đầu và nhanh chóng tiếp cận những bệnh nhân yếu ớt. “Chúng tôi đã từng ở vị trí của các bạn, và giờ đây, chúng tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn bao giờ hết,” anh nói, sự tự tin trong giọng nói giúp mọi người xung quanh cảm thấy ấm lòng. “Các bạn có thể làm được!”
Nala cũng tham gia vào việc động viên, “Hãy tin tưởng vào sức mạnh của các bạn. Chúng tôi đã trải qua đau đớn, nhưng giờ đây chúng tôi đang đứng đây để giúp đỡ các bạn!”
Alex quan sát từng phản ứng, từng ánh mắt. Anh cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí, và niềm hy vọng bắt đầu dâng lên. Những bệnh nhân bắt đầu cố gắng đứng dậy, một số thậm chí còn cười nói.
Horus đứng ở phía xa, quan sát mọi diễn biến với vẻ mặt không thể đọc được. Alex biết rằng ông ta đang chờ đợi kết quả cuối cùng để đưa ra phán quyết.
“Bây giờ là lúc,” Alex nói, quyết định. “Chúng ta cần phải cho Horus thấy rằng chúng ta có thể làm được điều này.”
“Nhưng nếu không đủ, chúng ta sẽ phải chịu hậu quả,” Amara lo lắng nói.
“Đúng, nhưng nếu không thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết,” Alex kiên quyết. “Chúng ta đã đến đây, và không có lý do gì để dừng lại.”
Họ quyết định tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ. Những bệnh nhân đã hồi phục sẽ tham gia, và những người còn yếu sẽ đứng bên cạnh, thể hiện sức mạnh và tinh thần đoàn kết.
“Chúng ta sẽ tạo ra một bức tranh cho Horus thấy rằng sức mạnh của con người không chỉ nằm ở sức khỏe, mà còn ở tinh thần,” Alex nói, tràn đầy quyết tâm.
Khi mọi người bắt đầu tập hợp, Alex cảm thấy hồi hộp. Họ sắp phải đứng trước mắt Horus và cả đội lính. Anh phải thuyết phục họ rằng không chỉ có những con số mà còn là những câu chuyện, những trải nghiệm sống.
“Bắt đầu thôi!” Alex ra lệnh, và ngay lập tức, mọi người xung quanh bắt đầu di chuyển. Những bệnh nhân đã hồi phục đứng lên, cùng nhau tạo thành một hàng dài.
Họ đi về phía Horus, từng bước một, với sự tự tin. “Hãy nhìn chúng tôi!” Jeb kêu lên. “Chúng tôi đã chiến thắng bệnh tật!”
“Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua những khó khăn,” Nala tiếp lời. “Và chúng tôi không đơn độc!”
Horus đứng yên, không nói gì, nhưng ánh mắt của ông ta bắt đầu thay đổi. Alex cảm nhận được sự chú ý từ ông ta, và đó là một dấu hiệu tích cực.
“Chúng tôi đã từng đau đớn,” một bệnh nhân khác lên tiếng. “Nhưng nhờ sự chăm sóc và thuốc men, giờ chúng tôi có thể sống tiếp.”
“Đúng, sức mạnh của chúng tôi không chỉ đến từ thuốc men mà còn từ sự đồng lòng và niềm tin vào nhau,” Jeb nhấn mạnh.
Khi buổi biểu diễn diễn ra, từng câu chuyện, từng lời động viên dường như lan tỏa sức mạnh. Một số bệnh nhân đã bắt đầu hồi phục thực sự, và sự hồi sinh này khiến mọi người cảm thấy như một làn sóng mới tràn đầy năng lượng.
Horus cuối cùng cũng không thể ngăn cản sự thay đổi trong lòng ông. “Ngươi nghĩ rằng điều này sẽ thay đổi được mọi thứ sao?” ông ta hỏi, giọng điệu đầy nghi ngờ.
“Đúng vậy,” Alex trả lời, cảm thấy sức mạnh từ lòng dũng cảm của những người xung quanh. “Nếu một người có thể hồi phục, thì nhiều người khác cũng có thể. Điều quan trọng là chúng ta đã cùng nhau chiến đấu cho điều này.”
“Ngươi nói đúng,” Horus thở dài. “Nhưng ta vẫn cần thêm bằng chứng. Nếu các ngươi không thành công trong một ngày nữa, ta sẽ không tha cho bất kỳ ai.”
“Chúng tôi sẽ làm hết sức,” Amara đáp, ánh mắt kiên định. “Chúng tôi sẽ không để điều này vụt mất.”
Khi Horus rời đi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Họ đã có thêm thời gian, và điều này cho phép họ tiếp tục cố gắng.
“Chúng ta không thể để cơ hội này qua đi,” Alex nói, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta cần phải làm việc chăm chỉ hơn nữa, không chỉ cho bản thân mà còn cho tất cả những người khác.”
Amara gật đầu. “Chúng ta đã có những bước tiến quan trọng, nhưng chúng ta cần thêm sức mạnh và ý chí.”
“Chúng ta sẽ không từ bỏ,” Kofi khẳng định. “Hãy để tất cả những gì chúng ta đã làm trở thành động lực cho những người khác.”
Trong những ngày tiếp theo, họ làm việc không ngừng nghỉ. Mọi người cùng nhau thu thập thêm thảo dược, nghiên cứu và chuẩn bị cho những liều thuốc mới. Tinh thần đoàn kết và hy vọng vẫn luôn rực sáng trong lòng họ.
Alex biết rằng thử thách tiếp theo đang chờ đợi, nhưng anh cũng tin rằng với sự kiên trì và quyết tâm, họ sẽ có thể làm được điều đó. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, nhưng tinh thần và sức mạnh của con người là điều không thể bị đánh bại.