Hành Trình Tìm Kiếm Sư Phụ - Chương 2
Chương 2: Gặp Gỡ Kẻ Thù
Tôn Ngộ Không và Bát Giới đi sâu vào rừng, nơi những cây cối um tùm che khuất ánh sáng mặt trời. Đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên, làm cả hai dừng lại.
Bát Giới: (run rẩy) “Ngươi nghe thấy không? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngộ Không: “Hình như có ai đó đang chờ chúng ta phía trước. Hãy cẩn thận!”
Họ tiến lên, và bất ngờ, một nhân vật cao lớn với bộ giáp sáng lấp lánh xuất hiện. Đó chính là Địch Nhân Kiệt, kẻ thù cũ của Ngộ Không.
Địch Nhân Kiệt: (cười nhạt) “Tôn Ngộ Không! Ta biết ngươi sẽ không thể tránh khỏi cái số phận này. Ngươi đã đến đây để gặp lại ta sao?”
Ngộ Không: (khinh bỉ) “Địch Nhân Kiệt, ta không có thời gian cho những trò chơi của ngươi. Ta đang trên đường tìm thầy Đường Tăng.”
Địch Nhân Kiệt: “Ngươi thật tự tin! Nhưng trước khi gặp thầy, hãy đối mặt với ta! Ta sẽ chứng minh rằng ngươi không còn mạnh mẽ như trước.”
Bát Giới đứng bên cạnh, lo lắng nhìn Ngộ Không.
Bát Giới: “Ngọc Hoàng, liệu có cần phải chiến đấu không? Chúng ta có thể tránh xa hắn!”
Ngộ Không: “Không, Bát Giới. Hắn không để cho chúng ta yên đâu. Ta sẽ giải quyết chuyện này ngay bây giờ!”
Họ chuẩn bị cho cuộc chiến. Địch Nhân Kiệt rút thanh kiếm, ánh sáng lóe lên, tỏa ra sức mạnh của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Địch Nhân Kiệt: “Hãy xem sức mạnh của ta!”
Cuộc chiến bắt đầu, tiếng chạm vũ khí vang lên giữa rừng sâu. Ngộ Không sử dụng tốc độ và sự linh hoạt của mình để tránh đòn, đồng thời phản công bằng những cú đấm mạnh mẽ.
Ngộ Không: “Ngươi đã quên rằng ta đã vượt qua nhiều thử thách? Đừng xem thường sức mạnh của ta!”
Địch Nhân Kiệt: “Ha! Ngươi không thể thắng nếu chỉ dựa vào tốc độ!”
Ngộ Không nhảy lên, lượn vòng quanh Địch Nhân Kiệt và tìm cách tấn công từ phía sau. Bát Giới cổ vũ bên ngoài.
Bát Giới: “Ngọc Hoàng! Ngươi có thể làm được! Hãy dạy cho hắn một bài học!”
Cuối cùng, với một cú đá mạnh, Ngộ Không đã đánh gục Địch Nhân Kiệt, khiến hắn ngã xuống đất. Nhưng anh không muốn gây tổn thương cho kẻ thù.
Ngộ Không: (hơi thở gấp) “Đủ rồi! Ta không muốn làm ngươi bị thương. Hãy rút lui và học cách kiềm chế.”
Địch Nhân Kiệt nằm trên mặt đất, thở hổn hển. Sau một lúc, hắn đứng dậy, không còn vẻ kiêu ngạo như trước.
Địch Nhân Kiệt: (nén giận) “Ngươi đã thắng hôm nay, Tôn Ngộ Không. Nhưng ta sẽ trở lại!”
Ngộ Không: “Hãy để chuyện này là bài học cho ngươi. Hãy mạnh mẽ hơn và biết trân trọng sức mạnh của chính mình.”
Địch Nhân Kiệt quay đi, để lại Ngộ Không và Bát Giới đứng bên nhau, lòng nhẹ nhõm hơn.
Bát Giới: “Ngọc Hoàng, ngươi thật vĩ đại! Nhưng ta thấy ngươi có vẻ mệt mỏi.”
Ngộ Không: “Đúng vậy, nhưng ta đã học được rằng sức mạnh không chỉ nằm ở sức mạnh bản thân mà còn ở sự kiên nhẫn và lòng khoan dung.”
Họ tiếp tục hành trình, trong lòng tràn đầy hy vọng về những điều sắp tới. Với bài học từ cuộc chiến, Ngộ Không cảm thấy mình trưởng thành hơn, sẵn sàng để tìm gặp thầy Đường Tăng.