Hành Trình Tìm Kiếm Thuốc Trường Sinh - Chương 4
Chương 4: Tìm Kiếm Thuốc (Tiếp Tục)
Khi Tôn Ngộ Không tiến gần đến cây thuốc trường sinh, hắn cảm nhận được sức mạnh của nó tỏa ra như một luồng ánh sáng ấm áp, làm dịu đi những căng thẳng và mệt mỏi sau cuộc chiến. Hắn nhẹ nhàng hái cây thuốc, cẩn thận không làm hỏng nó. Đó chính là hy vọng cho Đường Tăng, người bạn mà hắn luôn trân trọng.
Nhưng khi hắn vừa nhấc cây thuốc lên, một tiếng cười khanh khách vang lên từ góc tối của hang động. Tôn Ngộ Không quay lại, nhận ra một bóng người lạ xuất hiện. Đó là một phù thủy với ánh mắt quỷ quyệt và nụ cười đầy mưu mô. “Ngươi đã thành công trong việc đánh bại những quái thú, nhưng thật tiếc, cây thuốc trường sinh đã thuộc về ta!”
“Ngươi là ai?” Tôn Ngộ Không hỏi, trong lòng bừng bừng tức giận. “Tại sao lại cản trở ta?”
“Ta là phù thủy Mê Hoặc, và ta cần cây thuốc này để duy trì sức mạnh bất diệt của mình!” Hắn ta tuyên bố, đôi mắt ánh lên tham lam. “Nếu ngươi muốn lấy được nó, ngươi phải vượt qua ta!”
Tôn Ngộ Không biết rằng đây sẽ là một cuộc chiến không dễ dàng, nhưng hắn không có ý định lùi bước. “Nếu ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi cướp đi cây thuốc, thì ngươi đã nhầm!” Hắn quát, quyết tâm bảo vệ mục tiêu của mình.
Cuộc chiến giữa Tôn Ngộ Không và phù thủy Mê Hoặc diễn ra ngay trong hang động. Phù thủy dùng những phép thuật quái dị, tạo ra những ảo ảnh và cạm bẫy khiến Tôn Ngộ Không gặp khó khăn trong việc tấn công. Hắn phải hết sức cẩn trọng, đôi khi phải né tránh những phép thuật mà phù thủy phóng ra.
Tôn Ngộ Không nhớ lại những bài học mà Đường Tăng từng dạy về sức mạnh của sự kiên nhẫn và trí tuệ. Hắn bắt đầu phân tích từng chiêu thức của phù thủy, tìm ra điểm yếu. Hắn nhận ra rằng phù thủy chỉ có thể duy trì phép thuật trong một khoảng thời gian nhất định.
“Ngươi không thể thắng nổi ta!” phù thủy cười khẩy, trong khi Tôn Ngộ Không vẫn kiên quyết. Hắn quyết định tạm lùi lại một bước, không để phù thủy biết ý định của mình.
Khi phù thủy tập trung vào việc tạo ra những ảo ảnh, Tôn Ngộ Không sử dụng kỹ thuật của mình để bay lên cao. Hắn nhìn xuống, tìm kiếm vị trí thật của phù thủy. Hắn phát hiện ra rằng phù thủy đang đứng ở một góc khuất, nơi ánh sáng không chiếu tới.
“Đến lúc rồi!” Tôn Ngộ Không thì thầm, lao xuống từ trên cao với sức mạnh của gậy như ý. Hắn đập mạnh vào đất, tạo ra một cú va chạm lớn khiến phù thủy bị mất thăng bằng.
“Hả? Ngươi dám làm vậy!” phù thủy kêu lên, nhưng đã quá muộn. Tôn Ngộ Không nhanh chóng lao đến, chộp lấy phù thủy và dùng gậy như ý khống chế hắn.
“Giờ thì hãy nói cho ta biết, làm thế nào để lấy cây thuốc mà không bị ngươi cản trở?” Tôn Ngộ Không yêu cầu, ánh mắt kiên quyết.
“Ngươi sẽ không thể lấy được thuốc nếu không có điều kiện,” phù thủy đáp, cảm thấy sức mạnh của mình đang yếu dần. “Ngươi cần phải biết rằng cây thuốc chỉ có thể được khai thác trong một khoảng thời gian nhất định. Nếu không, nó sẽ mất đi sức mạnh.”
Tôn Ngộ Không cảm thấy bất ngờ, nhưng hắn không cho phép mình dao động. “Vậy ta sẽ lấy nó ngay bây giờ!”
Hắn thả lỏng phù thủy, để hắn có thể thu thập thông tin về cách lấy cây thuốc trường sinh. Với sự hướng dẫn của phù thủy, Tôn Ngộ Không thực hiện các bước cần thiết để khai thác cây thuốc mà không làm mất đi sức mạnh của nó.
Cuối cùng, sau khi hoàn tất, Tôn Ngộ Không cầm trong tay cây thuốc trường sinh tỏa ra ánh sáng lung linh. Hắn cảm thấy một luồng sức mạnh dâng trào trong người, như thể toàn bộ sức mạnh của rừng Mê Hoặc đang hòa quyện vào hắn.
“Hãy cẩn thận, Tôn Ngộ Không!” phù thủy cảnh báo khi Tôn Ngộ Không chuẩn bị rời đi. “Thế giới bên ngoài sẽ không dễ dàng như vậy. Ngươi còn nhiều thử thách đang chờ đón.”
Tôn Ngộ Không chỉ mỉm cười. “Tôi không sợ thử thách. Đường Tăng đang cần tôi, và tôi sẽ không để bạn mình thất vọng.”
Hắn quay lưng lại với phù thủy, bước ra khỏi hang động, lòng tràn đầy quyết tâm. Hành trình tìm kiếm thuốc trường sinh đã đạt được một bước tiến quan trọng, nhưng chặng đường phía trước vẫn còn dài và đầy gian nan.