Hành Trình Tìm Kiếm Tự Do - Chương 1
Chương 1: Cuộc sống bình yên
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống những con phố nhỏ của Saint-Domingue, nơi những ngôi nhà thuộc địa với tường trắng và mái ngói đỏ đứng sừng sững giữa nền trời xanh. Trong một góc phố yên tĩnh, bác sĩ Jean-Marc đang chăm sóc cho một bệnh nhân tại phòng khám của mình. Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, với bộ râu xám và đôi mắt sáng, luôn toát lên sự tự tin và nhân ái.
“Ông có cảm thấy đỡ hơn không, Jacques?” Jean-Marc hỏi, cúi xuống kiểm tra vết thương trên cánh tay của một nô lệ trẻ tuổi.
“Dạ, thưa bác sĩ,” Jacques gật đầu, nét mặt vẫn còn lo lắng. “Nhưng vết thương này có thể là dấu hiệu cho thấy tôi không thể làm việc được nữa.”
Jean-Marc nhìn thẳng vào mắt cậu. “Cậu phải biết rằng sức khỏe của cậu là quan trọng hơn bất cứ công việc nào. Chúng ta sẽ tìm cách để cậu không phải trở lại làm việc quá sớm.”
“Cảm ơn bác sĩ,” Jacques đáp, giọng nói có phần ngập ngừng. “Nhưng chủ của tôi sẽ không vui nếu tôi không về kịp thời.”
Jean-Marc thở dài, biết rằng những nô lệ như Jacques thường bị bóc lột và không có quyền lợi. “Đừng lo lắng về điều đó. Hãy để tôi làm việc của mình. Tôi sẽ cố gắng giúp cậu hồi phục nhanh nhất có thể.”
Khi Jacques rời khỏi phòng khám, một người phụ nữ trung niên bước vào. Bà là Marie, một người nô lệ đã được Jean-Marc cứu giúp nhiều lần trước đây. Bà nhìn thấy những vết thương trên cánh tay của Jacques và cảm thấy xót xa.
“Jean-Marc,” Marie nói, giọng bà đầy lo lắng, “ngài đang làm điều đúng đắn, nhưng có lẽ ngài đang gặp nguy hiểm. Các chủ đất không thích khi nô lệ được chăm sóc tốt.”
“Marie,” Jean-Marc đáp, “tôi không thể đứng nhìn những người như họ chịu đựng. Mỗi người đều có quyền được sống và được chăm sóc.”
Marie mỉm cười, nhưng cũng cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng. “Ngài có biết rằng sự nổi dậy của nô lệ đang diễn ra khắp nơi không? Họ không thể chịu đựng thêm nữa.”
Jean-Marc đứng lên, ánh mắt của ông thể hiện sự kiên quyết. “Nếu tôi có thể giúp một người, tôi sẽ làm. Bất kể rủi ro.”
“Nhưng ngài có thể sẽ bị trả thù,” Marie cảnh báo.
“Thà chết trong danh dự còn hơn sống trong sự sợ hãi,” ông nói, đôi tay nắm chặt lại.
Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên. Một người thanh niên tên là Toussaint bước vào, đôi mắt của anh đầy quyết tâm.
“Jean-Marc,” anh gọi, “tôi cần nói chuyện với ngài. Cuộc nổi dậy đang đến gần, và chúng tôi cần sự giúp đỡ từ ngài.”
Jean-Marc nhìn Toussaint, cảm nhận được sức nặng của những lời nói. “Tôi đã nghe những gì đang diễn ra. Nhưng tôi là một bác sĩ, không phải là một chiến binh.”
“Ngài có thể cứu sống những người bị thương trong cuộc chiến này,” Toussaint khẩn cầu. “Chúng tôi cần ngài ở bên cạnh.”
Jean-Marc cảm thấy lòng mình trĩu nặng. “Tôi không thể rời bỏ bệnh nhân của mình. Họ cần tôi.”
“Tôi hiểu,” Toussaint nói, giọng anh trở nên trầm lắng. “Nhưng nếu ngài không giúp đỡ chúng tôi, thì những người nô lệ như Jacques sẽ không còn cơ hội nào khác.”
Jean-Marc nhắm mắt lại, tự hỏi về những giá trị của mình. “Tôi sẽ xem xét,” ông nói, ánh mắt kiên quyết. “Nhưng tôi không hứa hẹn điều gì.”
Toussaint mỉm cười, nhưng trong lòng anh biết rằng thời gian không còn nhiều. “Tôi sẽ chờ đợi câu trả lời của ngài. Hãy nhớ rằng, sự tự do không đến từ những điều dễ dàng.”
Khi Toussaint rời đi, Jean-Marc cảm thấy một áp lực lớn đè nặng lên vai mình. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy những người nô lệ làm việc dưới ánh nắng chói chang. Họ là những người đang chiến đấu cho quyền sống và quyền được tự do.
“Marie,” ông gọi, khi bà vừa bước ra khỏi phòng khám. “Bà có nghĩ rằng một ngày nào đó họ sẽ thành công không?”
Marie ngước lên, ánh mắt bà ẩn chứa những ước mơ và hy vọng. “Tôi tin vào điều đó, Jean-Marc. Nếu chúng ta cùng nhau đứng lên, tự do sẽ đến.”
Jean-Marc gật đầu, mặc dù lòng vẫn trĩu nặng. Ông biết rằng quyết định của mình sẽ thay đổi mọi thứ. Cuộc sống bình yên mà ông đã xây dựng bấy lâu nay sẽ không còn nữa. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, ông cảm nhận được một điều không thể chối cãi: cuộc chiến vì công lý đã bắt đầu, và ông không thể đứng ngoài cuộc.
“Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ cùng họ chiến đấu,” ông thầm nghĩ, quyết tâm của ông đang dần hình thành. Cuộc đời của một bác sĩ sẽ không đơn giản như trước đây. Những thách thức đang chờ đợi phía trước, nhưng ông sẵn sàng đối mặt với chúng.
Những tiếng nói cười từ phòng khám vang lên, nhưng Jean-Marc biết rằng một cuộc cách mạng đang ở rất gần. Ông sẽ không chỉ là một bác sĩ; ông sẽ trở thành một phần của lịch sử.