Hành Trình Tìm Kiếm Tự Do - Chương 2
Chương 2: Căng thẳng gia tăng
Không khí trong Saint-Domingue đang dần thay đổi. Những cơn gió bất thường, lạnh lẽo và u ám, như thể dự báo một cơn bão sắp đến. Jean-Marc cảm nhận được sự căng thẳng trong từng bước chân của người dân, từ những nô lệ làm việc ngoài đồng đến các chủ đất với vẻ mặt lo âu. Ông biết rằng thời gian không còn nhiều, và những cuộc nổi dậy sẽ không chỉ là chuyện của những người nô lệ.
Một buổi sáng, khi Jean-Marc đang chuẩn bị cho một ca khám bệnh, Marie bước vào với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Jean-Marc,” bà nói, giọng bà run rẩy, “có tin tức từ các vùng lân cận. Những cuộc nổi dậy đã lan rộng. Họ đang tổ chức một cuộc họp để lên kế hoạch cho cuộc chiến.”
“Thật sao?” Jean-Marc hỏi, không thể che giấu sự ngạc nhiên. “Nhưng tôi không nghĩ rằng họ sẽ dám liều lĩnh như vậy.”
“Ngài không hiểu sao?” Marie đáp, ánh mắt bà sáng lên với nỗi sợ hãi. “Chúng ta đang sống trong một xã hội không công bằng. Họ không thể tiếp tục chịu đựng sự bóc lột này thêm nữa.”
Đúng lúc đó, Toussaint bước vào, đôi mắt anh sáng rực với niềm đam mê. “Jean-Marc, tôi vừa trở về từ cuộc họp. Chúng tôi đã quyết định. Cuộc nổi dậy sẽ diễn ra vào đêm mai.”
Jean-Marc cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. “Toussaint, điều này rất nguy hiểm! Họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho các cậu.”
“Nhưng nếu không làm gì, chúng ta sẽ mãi mãi là nô lệ!” Toussaint phản đối. “Chúng tôi đã lên kế hoạch tấn công vào các đồn điền gần đây. Chúng tôi cần ngài ở bên cạnh, điều trị cho những người bị thương.”
Jean-Marc cảm thấy một mâu thuẫn trong lòng. Ông không thể từ chối lời kêu gọi của những người nô lệ, nhưng ông cũng hiểu rõ những rủi ro mà mình sẽ phải đối mặt. “Tôi cần thời gian để suy nghĩ,” ông nói, giọng ông nghiêm túc.
“Thời gian không còn nhiều,” Toussaint nói. “Nếu ngài không tham gia, có thể sẽ không còn ai để cứu chữa.”
Jean-Marc nhìn vào mắt Toussaint, thấy một ngọn lửa quyết tâm cháy bỏng. “Được rồi,” ông nói sau một khoảng lặng. “Tôi sẽ giúp các cậu, nhưng hãy đảm bảo rằng các cậu có kế hoạch an toàn.”
Toussaint mỉm cười, nhưng nét mặt anh ngay lập tức trở nên nghiêm túc. “Cảm ơn ngài, Jean-Marc. Chúng tôi sẽ không quên lòng dũng cảm của ngài.”
Khi Toussaint rời đi, Marie nhìn Jean-Marc với ánh mắt tràn đầy lo lắng. “Ngài có chắc chắn về quyết định này không? Nó có thể khiến ngài gặp nguy hiểm.”
“Marie,” Jean-Marc đáp, “tôi không thể đứng nhìn khi những người khác chiến đấu cho tự do. Họ xứng đáng được sống mà không phải chịu đựng sự tàn bạo.”
“Nhưng những người như ngài, những người Pháp, sẽ là mục tiêu đầu tiên của các chủ đất,” bà cảnh báo. “Họ sẽ không khoan nhượng.”
Jean-Marc gật đầu, ý thức được rằng mình đã bước vào một con đường đầy nguy hiểm. “Tôi sẽ tìm cách bảo vệ bản thân. Nhưng tôi không thể quay lưng lại với những gì tôi tin tưởng.”
Buổi tối hôm đó, khi màn đêm buông xuống, Jean-Marc đi bộ về nhà, lòng trĩu nặng. Ông nhìn thấy những ngôi nhà của các chủ đất sáng đèn, và tiếng cười nói vang vọng ra từ bên trong. Họ vẫn sống trong thế giới riêng của mình, không hề hay biết về những gì sắp xảy ra.
Tối hôm đó, Jean-Marc nghe thấy tiếng thì thầm bên ngoài. Ông bước ra cửa sổ và thấy một nhóm người nô lệ đang tụ tập ở góc phố, ánh lửa bập bùng từ những ngọn đuốc của họ. Họ đang chuẩn bị cho cuộc nổi dậy, và ánh mắt của họ tràn đầy quyết tâm.
“Thời gian đã đến,” ông thầm nghĩ. “Tôi không thể đứng yên.”
Sáng hôm sau, tiếng súng nổ vang lên từ xa, và Jean-Marc biết rằng cuộc nổi dậy đã bắt đầu. Ông vội vã chạy đến phòng khám của mình, nơi ông đã chuẩn bị thuốc men và băng gạc. Khi ông đến nơi, các chiến binh nô lệ đang được đưa vào, những vết thương của họ nghiêm trọng và cần được cứu chữa.
“Tôi cần mọi người tập trung lại,” ông ra lệnh, giọng nói đầy tự tin. “Ai bị thương nặng nhất hãy vào trước.”
Một người đàn ông bước vào với một vết thương lớn trên đùi. “Bác sĩ, tôi không thể đứng vững,” anh nói, nước mắt lưng tròng.
“Ngồi xuống đây,” Jean-Marc nói, bắt đầu làm việc nhanh chóng. “Hãy cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi sẽ giúp anh.”
Khi Jean-Marc chăm sóc cho những người bị thương, ông cảm thấy sức mạnh của tình đoàn kết và lòng dũng cảm. Họ đang chiến đấu không chỉ vì tự do của bản thân mà còn vì tương lai của thế hệ sau.
“Chúng ta sẽ không bao giờ quên ơn ngài,” một trong những chiến binh nói, khi Jean-Marc băng bó vết thương cho anh ta. “Ngài đã đứng về phía chúng tôi.”
Jean-Marc nhìn vào mắt họ, cảm nhận được sức mạnh của những con người này. “Tôi chỉ làm những gì tôi phải làm,” ông đáp, giọng nói ấm áp. “Tự do là quyền của mọi người.”
Khi những tiếng súng và tiếng la hét vang vọng khắp nơi, Jean-Marc hiểu rằng cuộc sống bình yên của ông đã biến mất mãi mãi. Nhưng ông cũng cảm thấy rằng mình đã tìm thấy một mục đích lớn hơn, một lý do để sống và chiến đấu bên cạnh những người đã từng bị áp bức. Cuộc chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng Jean-Marc đã quyết tâm đứng vững.
Cuộc nổi dậy đã bắt đầu, và bác sĩ Jean-Marc đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc chiến vì tự do.