Hành Trình Tìm Lại Ký Ức - Chương 1
Chương 1: Tỉnh Dậy
Alex từ từ mở mắt, cảm giác đau nhức và choáng váng lấn át mọi thứ xung quanh. Ánh sáng chói chang từ chiếc đèn trên trần chiếu thẳng vào mắt anh, khiến anh phải nhắm lại. Khi vừa tỉnh dậy, anh nghe thấy những âm thanh lạ lẫm: tiếng beep của máy móc, tiếng thì thầm của y tá, và những bước chân vội vã.
“Mình ở đâu?” Alex tự hỏi, nhưng miệng anh không thể phát ra âm thanh. Cố gắng ngồi dậy, anh nhận ra mình đang nằm trên một giường bệnh, cơ thể nặng nề và mệt mỏi. Nhìn quanh, anh thấy những khuôn mặt xa lạ. Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước tới.
“Chào mừng bạn trở lại, Alex,” Dr. Morgan nói, nụ cười của ông không thể che giấu sự lo lắng. “Bạn đã tỉnh dậy sau một vụ tai nạn. Bạn không nhớ gì về bản thân sao?”
Alex chớp mắt, cố gắng tìm kiếm một hình ảnh nào đó trong tâm trí mình nhưng chỉ thấy một khoảng trống vô tận. “Không… tôi không nhớ gì cả,” anh thì thào, giọng nói khô khốc.
“Điều đó là bình thường. Bạn đã bị mất trí nhớ tạm thời,” Dr. Morgan giải thích. “Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp bạn phục hồi ký ức.”
“Nhưng… tôi muốn biết tại sao tôi lại ở đây. Tôi… tôi là ai?” Alex hỏi, giọng anh lạc lõng, như thể đang tìm kiếm một mảnh ghép cho cuộc đời mình.
Dr. Morgan nhìn anh với vẻ thông cảm. “Bạn đã gặp một tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Chúng tôi sẽ giúp bạn, nhưng bạn cần thời gian.”
Alex cảm thấy một cơn hoảng loạn ập đến. “Thời gian? Tôi không có thời gian! Tôi cần phải biết!” Anh bám chặt vào tay vị bác sĩ, như thể đó là điểm tựa duy nhất trong một thế giới hỗn loạn.
“Bình tĩnh nào, Alex,” Dr. Morgan nói, nhẹ nhàng rút tay về. “Hãy để chúng tôi giúp bạn. Bạn sẽ ở đây trong vài ngày tới. Có thể bạn sẽ bắt đầu nhớ lại.”
“Không, tôi không thể ở đây! Tôi phải ra ngoài,” Alex kêu lên, nhảy xuống giường, cảm thấy cơ thể mình như bị một sức mạnh vô hình kéo lại.
Dr. Morgan thở dài. “Bạn không thể ra ngoài trong tình trạng này. Bạn cần phải nghỉ ngơi.”
Alex nhìn ra cửa sổ, những cơn gió lạnh thổi qua, khiến anh cảm thấy bất lực. “Tôi không thể chờ đợi thêm nữa. Tôi phải tìm hiểu về mình.” Một quyết tâm mãnh liệt dâng trào trong anh.
Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu bạn thực sự quyết định rời khỏi đây, tôi không thể ngăn cản bạn. Nhưng hãy nhớ rằng bạn không biết gì về quá khứ của mình. Hãy cẩn thận.”
Không thèm để tâm tới cảnh báo, Alex quyết định rời khỏi bệnh viện. Anh mặc một bộ quần áo bệnh nhân, đi ra khỏi phòng, cảm giác hồi hộp và lo âu. Lòng anh như muốn nổ tung, bởi sự tò mò về chính mình ngày càng tăng lên.
Khi bước ra ngoài, Alex nhận ra mình đang ở một thành phố lạ lẫm. Những con phố tấp nập người qua lại, tiếng xe cộ ồn ào, tất cả như một bức tranh sống động mà anh không còn thuộc về. “Tôi sẽ tìm hiểu về mình,” anh tự nhủ, dồn sức vào từng bước chân.
Bước vào một quán cà phê gần đó, Alex cố gắng thu thập thông tin. “Xin lỗi, bạn có thể cho tôi biết tên đường này không?” anh hỏi một người phục vụ.
“Đây là Phố Main, bạn không biết sao?” người phục vụ nhìn anh với vẻ hoài nghi.
“Không… tôi… mất trí nhớ,” Alex nói, cảm thấy xấu hổ. Anh ngồi xuống bàn, lòng trĩu nặng với những câu hỏi.
“Bạn không nhớ gì à?” cô phục vụ hỏi, ánh mắt thể hiện sự thông cảm.
“Tôi không biết gì về bản thân. Tôi chỉ muốn tìm hiểu về cuộc sống của mình,” Alex trả lời, sự tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt.
Cô phục vụ nhìn anh, rồi gật đầu. “Nếu bạn cần giúp, tôi có thể cho bạn số điện thoại của một người có thể hỗ trợ bạn. Cô ấy là một nhà tâm lý học.”
Alex cảm ơn cô, ghi lại số điện thoại và quyết định sẽ gọi cho người đó. Nhưng trước hết, anh cần phải tìm hiểu thêm về cuộc sống xung quanh.
Đi ra khỏi quán cà phê, Alex lang thang khắp các con phố, lòng cảm thấy vừa hồi hộp vừa hoang mang. Anh ghé thăm một số cửa hàng và hỏi thăm về những địa điểm mà mình có thể đã quen thuộc. Thế nhưng, mỗi lần đều nhận lại những cái lắc đầu đầy tiếc nuối.
Cuối cùng, anh quyết định tìm đến một công viên gần đó để hít thở không khí trong lành. Ngồi trên ghế đá, Alex nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa, cặp đôi tay trong tay, và những người già ngồi nói chuyện. Anh cảm thấy đơn độc giữa dòng đời.
“Bạn không sao chứ?” Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang suy nghĩ của anh. Alex ngẩng đầu lên và thấy một cô gái trẻ, có mái tóc nâu dài, đôi mắt xanh sáng ngời. Cô mỉm cười, vẻ thân thiện.
“Tôi… không biết,” Alex đáp, cảm giác như cô ấy có thể hiểu được nỗi đau của anh.
“Tôi là Emma. Có vẻ như bạn đang tìm kiếm điều gì đó,” cô nói, ngồi xuống bên cạnh.
“Vâng, tôi đang cố gắng tìm lại ký ức của mình,” Alex thừa nhận, lòng anh tràn ngập sự tin tưởng đối với người lạ này.
“Có lẽ tôi có thể giúp bạn. Tôi đã từng thấy bạn ở đâu đó,” Emma nói, ánh mắt của cô bừng sáng. “Nếu bạn muốn, chúng ta có thể tìm hiểu cùng nhau.”
Alex cảm thấy như có một tia sáng le lói trong bóng tối. “Cảm ơn, Emma. Tôi thật sự cần sự giúp đỡ.”
Như vậy, hành trình của Alex để tìm lại ký ức của mình bắt đầu, với Emma bên cạnh. Họ sẽ cùng nhau khám phá những bí mật ẩn giấu, không chỉ về quá khứ của Alex mà còn về mối liên kết kỳ diệu giữa họ.