Hành Trình Tìm Lại Ký Ức - Chương 2
Chương 2: Dấu Hiệu
Sáng hôm sau, Alex và Emma gặp nhau tại công viên như đã hẹn. Nắng vàng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, khiến không khí trở nên dễ chịu hơn. Alex cảm thấy hào hứng nhưng cũng không ít lo lắng. Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải đi tìm lại quá khứ của mình theo cách này.
“Chào buổi sáng, Alex!” Emma vui vẻ chào. “Hôm nay chúng ta có thể bắt đầu từ những nơi bạn từng sống hoặc làm việc. Có thể có dấu hiệu nào đó giúp bạn nhớ lại.”
“Chào, Emma,” Alex đáp, hơi ngượng ngùng. “Tôi không chắc mình sẽ tìm thấy điều gì ở đó, nhưng tôi rất muốn thử.”
“Thật tuyệt! Chúng ta sẽ đi bộ quanh khu phố mà bạn đã sống. Bắt đầu từ đây đi,” Emma đề nghị, chỉ tay về phía con đường dẫn vào khu dân cư.
Họ bắt đầu đi bộ, Alex lắng nghe tiếng bước chân của Emma bên cạnh, cảm thấy như có một sự kết nối nào đó đang hình thành giữa họ. Cảnh vật xung quanh cũng dần quen thuộc hơn, nhưng ký ức vẫn còn rất mơ hồ.
“Bạn có nhớ gì không?” Emma hỏi, trong khi họ đi qua những căn nhà nhỏ với hàng rào xanh mướt.
“Tôi không biết. Mọi thứ chỉ giống như một bức tranh mờ,” Alex trả lời, cố gắng hồi tưởng. “Có lẽ tôi đã sống ở đâu đó gần đây… có thể một tòa nhà nào đó.”
“Chúng ta sẽ tìm một tòa nhà có thể là nơi bạn từng sống,” Emma nói, ánh mắt của cô rực sáng. “Hãy để tôi giúp bạn.”
Khi đi qua một con phố hẹp, Alex bỗng dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ. “Đây… tôi cảm thấy như tôi đã ở đây trước đây,” anh thì thào, lòng anh dâng trào cảm xúc.
“Thật sao?” Emma hỏi, theo sát anh. “Bạn có cảm giác gì khi nhìn vào đó?”
Alex chăm chú nhìn vào cửa sổ, cảm thấy một cơn sóng hồi tưởng lướt qua. “Tôi nhớ… có một người nào đó… một người phụ nữ… đứng ở đây.” Anh chỉ vào cửa sổ tầng hai.
“Cô ấy trông như thế nào?” Emma hỏi, trong khi ánh mắt của cô dán chặt vào Alex.
“Cô ấy có tóc nâu, giống như bạn… nhưng không, không phải… không giống bạn hoàn toàn,” Alex lắp bắp, tâm trí anh đang lấp lóe những hình ảnh mơ hồ.
“Có thể là một người bạn gái cũ?” Emma gợi ý, nhưng giọng nói của cô thể hiện sự lo lắng.
“Có thể…” Alex nói, nhưng trong lòng anh, một nỗi sợ hãi dâng lên. Liệu có phải mình đã từng sống một cuộc đời mà anh không còn muốn nhớ?
“Chúng ta có thể thử tìm hiểu xem,” Emma nói, quyết định không để cho anh rơi vào nỗi lo âu. “Hãy vào trong và hỏi xem có ai biết bạn không.”
“Có lẽ,” Alex đáp, nhưng sự do dự khiến anh cảm thấy như bị kẹt lại trong quá khứ.
Họ tiến lại gần cánh cửa tòa nhà. Alex hít một hơi sâu, gõ nhẹ vào cửa. Một người phụ nữ lớn tuổi mở cửa, ánh mắt bà nhìn họ với sự nghi ngờ.
“Xin chào,” Emma nói, nở nụ cười thân thiện. “Chúng tôi đang tìm kiếm một người tên là Alex. Anh ấy đã sống ở đây một thời gian trước khi gặp tai nạn.”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Alex, rồi từ từ nở nụ cười. “Alex! Thằng bé! Thật không thể tin được! Vào trong đi, tôi đã lo lắng cho cậu nhiều lắm!”
Alex ngạc nhiên khi nghe bà gọi mình bằng tên. “Bà là ai?” anh hỏi, giọng lắp bắp.
“Tôi là bà Smith, hàng xóm của cậu,” bà nói, bước lùi lại để cho họ vào nhà. “Tôi đã thấy cậu lớn lên ở đây. Tôi tưởng rằng cậu đã mất tích.”
“Cảm ơn bà,” Alex nói, cảm thấy như một phần nào đó của cuộc đời mình đang trở lại.
Trong nhà, những kỷ niệm bắt đầu ùa về. Những bức tranh treo tường, những đồ vật cũ kỹ, tất cả đều gợi nhắc một cảm giác quen thuộc. “Có gì đó trong đây,” Alex nói, mắt anh sáng lên. “Tôi… tôi đã từng sống ở đây.”
“Cậu có nhớ những ngày đi chơi trong công viên không? Hay là những buổi tối xem phim cùng tôi?” Bà Smith hỏi, ánh mắt bà ấm áp.
“Không, không hoàn toàn,” Alex thừa nhận. “Nhưng tôi cảm thấy như có một cái gì đó đang chờ tôi.”
“Có một điều quan trọng mà tôi muốn nói với cậu,” bà Smith nói, giọng trở nên nghiêm túc. “Cậu từng có một người bạn thân, tên là Jake. Cậu ấy luôn ở bên cậu, nhưng sau khi cậu gặp tai nạn, mọi chuyện đã thay đổi.”
“Jake?” Alex lặp lại, cái tên này khiến anh cảm thấy dậy sóng trong lòng. “Tôi không nhớ gì về cậu ấy.”
“Cậu ấy đã rất lo lắng cho cậu. Sau tai nạn, cậu ấy đã tìm kiếm cậu khắp nơi. Cậu ấy có thể biết nhiều hơn về quá khứ của cậu,” bà Smith nói.
“Làm ơn, cho tôi biết thêm về cậu ấy,” Alex nói, hy vọng một lần nữa.
Bà Smith chỉ cho Alex một địa chỉ nơi Jake thường lui tới. “Cậu ấy thường đến quán cà phê ở góc phố. Hãy tìm cậu ấy, Alex. Có thể cậu ấy sẽ giúp cậu nhớ lại.”
“Cảm ơn bà rất nhiều,” Alex nói, lòng anh tràn đầy hy vọng.
Ra khỏi nhà bà Smith, Alex và Emma cùng nhau đi về phía quán cà phê. “Tôi cảm thấy như mình đang tiến gần hơn đến sự thật,” Alex nói, ánh mắt anh rực sáng.
“Chúng ta sẽ tìm ra mọi thứ, Alex. Tôi sẽ ở đây với bạn,” Emma khẳng định, nắm chặt tay anh.
Họ bước vào quán cà phê, nơi tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Alex cảm thấy hồi hộp, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh nhìn quanh, tìm kiếm một người bạn cũ mà mình chưa từng biết.
“Mình sẽ tìm thấy Jake,” Alex thì thầm với chính mình, quyết tâm trong lòng anh ngày càng mạnh mẽ. Tìm lại ký ức, tìm lại chính mình, và tìm lại những mối liên kết đã mất.