Hành Trình Tìm Lại Ký Ức - Chương 3
Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ
Quán cà phê nhỏ xinh xắn, nơi mà Alex và Emma vừa bước vào, có không khí ấm cúng với mùi cà phê thơm lừng. Những chiếc bàn gỗ giản dị được bố trí khéo léo, cùng với những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, tạo nên một không gian thân thiện. Alex cảm thấy hồi hộp khi nhìn quanh tìm kiếm một người có thể là Jake.
“Chúng ta có cần hỏi ai không?” Emma nói, nhìn quanh quán.
“Có lẽ chúng ta nên chờ một chút,” Alex trả lời, vẫn không rời mắt khỏi những khuôn mặt ngồi xung quanh. Tim anh đập nhanh khi một người đàn ông trẻ tuổi bước vào quán, mái tóc nâu bồng bềnh và nụ cười ấm áp.
“Có lẽ đó là Jake,” Emma nói, chỉ vào người đàn ông.
Alex nín thở, cảm giác hồi hộp dâng trào trong lòng. “Tôi không chắc,” anh đáp, nhưng sự tò mò thôi thúc anh bước về phía người đàn ông.
“Chào bạn, có phải bạn tên là Jake không?” Alex hỏi, giọng có chút run rẩy.
Người đàn ông dừng lại, nhìn Alex với vẻ ngạc nhiên. “Alex? Cậu là Alex sao?” Anh ta bước tới, ánh mắt chứa đầy sự vui mừng và lo lắng.
“Vâng, tôi là Alex,” anh khẳng định, cảm thấy như mình đang đứng trước một cánh cửa mở ra quá khứ.
“Trời ơi, mình không thể tin được là cậu vẫn sống!” Jake kêu lên, ôm chầm lấy Alex. Hành động này khiến Alex bất ngờ, nhưng cảm giác ấm áp và thân quen ngay lập tức tràn ngập trong anh.
“Cậu không nhớ gì sao?” Jake hỏi, nụ cười nhanh chóng chuyển thành vẻ lo lắng. “Tôi đã tìm cậu khắp nơi sau tai nạn.”
“Không, tôi không nhớ gì cả,” Alex thừa nhận, lòng anh nặng trĩu. “Tôi chỉ muốn biết về quá khứ của mình.”
Jake gật đầu, nhìn vào mắt Alex với sự thấu hiểu. “Được rồi, hãy ngồi xuống. Chúng ta cần nói chuyện.”
Họ chọn một góc bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng tự nhiên len lỏi vào. Emma ngồi bên cạnh, không khỏi cảm thấy hồi hộp với cuộc gặp gỡ này.
“Cậu đã từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi,” Jake bắt đầu, giọng nói có chút lạc điệu. “Sau khi cậu gặp tai nạn, tôi rất lo lắng. Tôi đã nghĩ rằng mình đã mất cậu.”
Alex cảm thấy những câu nói của Jake như những mảnh ghép của một bức tranh lớn mà anh vẫn đang tìm kiếm. “Cậu có thể kể cho tôi về những gì đã xảy ra không?” Alex hỏi, hy vọng rằng câu chuyện sẽ giúp anh nhớ lại.
“Được thôi,” Jake hít một hơi sâu, như thể chuẩn bị cho một hành trình dài. “Cậu và tôi đã quen nhau từ thời trung học. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều. Nhưng sau khi tốt nghiệp, cậu tham gia vào một công việc không chính thức. Tôi không biết rõ, nhưng cậu đã dính líu vào một số chuyện rắc rối.”
“Chuyện gì?” Alex hỏi, cảm thấy như có một cơn gió lạnh lùa qua tâm trí.
“Cậu đã tham gia vào một nhóm làm việc phi pháp,” Jake nói, giọng nghiêm túc. “Nhưng tôi không muốn nhắc lại điều đó. Cậu đã cố gắng rời bỏ, nhưng không dễ dàng.”
“Rời bỏ?” Alex lặp lại, cảm giác như mình đang chìm trong một đầm lầy ký ức u ám. “Tại sao tôi lại làm điều đó?”
“Cậu có một ước mơ lớn, Alex. Cậu muốn trở thành một nhà thiết kế đồ họa. Nhưng những áp lực xung quanh đã khiến cậu không thể theo đuổi. Thậm chí cậu đã từng bị đe dọa vì quyết định rời bỏ nhóm,” Jake giải thích, ánh mắt chân thành. “Cậu đã có những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Cậu không đáng phải rơi vào những rắc rối đó.”
Alex gật đầu, tâm trí anh như một mớ bòng bong. “Tôi không nhớ gì cả. Tại sao tôi lại quên?”
“Đôi khi, ký ức có thể trở thành một gánh nặng,” Emma nói, cắt ngang suy nghĩ của Alex. “Nhưng giờ đây, điều quan trọng là cậu đã trở lại. Chúng ta có thể giúp cậu tìm lại những gì đã mất.”
“Đúng vậy,” Jake nói, giọng tràn đầy hy vọng. “Chúng ta có thể bắt đầu từ đây. Hãy cùng nhau khám phá và tìm hiểu những điều đã xảy ra.”
“Cảm ơn các bạn,” Alex nói, lòng anh tràn đầy cảm xúc. “Tôi không biết mình sẽ đi đến đâu, nhưng ít nhất giờ tôi không đơn độc.”
Những giây phút sau đó, cả ba người cùng nhau trao đổi những câu chuyện cũ, những kỷ niệm mà Alex không còn nhớ. Mỗi câu chuyện, mỗi tiếng cười đều giúp Alex cảm thấy như mình đang trở về với chính mình.
“Hãy cùng nhau quay lại những nơi cậu đã sống và làm việc,” Jake đề nghị. “Có thể chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đó khiến cậu nhớ.”
“Đó là một ý tưởng tuyệt vời!” Emma kêu lên. “Chúng ta có thể làm điều đó vào cuối tuần này.”
Alex gật đầu, cảm thấy niềm hy vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng. “Tôi rất muốn.”
Sau khi trò chuyện một lúc, họ quyết định tạm biệt nhau và hẹn gặp lại vào cuối tuần. Alex bước ra khỏi quán cà phê, cảm giác như đã lấy lại một phần cuộc sống mà mình đã mất. Anh không chỉ tìm thấy một người bạn cũ mà còn cảm nhận được sự ấm áp của những mối liên kết.
“Cảm ơn vì đã ở bên tôi, Emma,” Alex nói khi họ đi bộ ra khỏi quán. “Tôi thực sự không biết mình sẽ đi đâu nếu không có bạn.”
“Không có gì đâu, Alex. Tôi chỉ muốn giúp bạn tìm lại chính mình,” Emma mỉm cười. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ.”
Họ cùng nhau rời khỏi quán cà phê, trong lòng đầy hy vọng về những gì sắp tới. Hành trình tìm lại ký ức đã bắt đầu, và Alex biết rằng mình không còn cô đơn nữa.