Hành Trình Tìm Lại Ký Ức - Chương 4
Chương 4: Ký Ức Từng Mảnh
Cuối tuần đến, Alex, Emma và Jake quyết định khám phá những nơi mà Alex từng sống và làm việc. Mặt trời sáng rực trên bầu trời, tạo nên một ngày hoàn hảo cho cuộc hành trình tìm lại quá khứ. Alex cảm thấy hồi hộp và lo lắng, như thể anh đang đứng trước một cánh cửa mở ra nhiều bí ẩn.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ căn hộ của cậu,” Jake nói, vừa lái xe vừa chỉ dẫn. “Sau đó, chúng ta sẽ ghé qua văn phòng nơi cậu làm việc trước khi gặp tai nạn.”
“Được rồi,” Alex gật đầu, nhưng lòng anh đầy lo lắng. “Tôi không biết mình sẽ tìm thấy điều gì ở đó.”
“Dù có ra sao, chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau,” Emma trấn an, nắm lấy tay Alex.
Xe dừng lại trước một tòa nhà chung cư cũ kỹ, nơi mà Alex đã từng sống. “Đây rồi,” Jake nói, mở cửa xe. “Cố gắng bình tĩnh, Alex.”
Alex hít một hơi sâu, rồi bước ra ngoài. Tòa nhà vẫn giữ nguyên vẻ cũ kỹ, nhưng có điều gì đó khiến anh cảm thấy quen thuộc. Họ tiến vào bên trong, những bước chân vang vọng trong hành lang hẹp.
“Chúng ta nên hỏi quản lý xem có ai biết bạn không,” Emma đề nghị.
“Đúng, chúng ta có thể thử,” Alex nói, cảm giác hồi hộp trong lòng tăng lên.
Họ tìm đến phòng quản lý, và một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm bước ra. “Chào các bạn, có gì tôi giúp được không?” ông hỏi, ánh mắt sắc sảo nhìn họ.
“Chúng tôi đang tìm một người tên là Alex. Anh ấy đã sống ở đây một thời gian,” Jake nói.
Người quản lý có vẻ bối rối. “Alex? Tôi đã nghe nói về cậu ấy. Cậu ấy đã sống ở tầng hai. Nhưng sau tai nạn, cậu ấy không quay lại. Tôi không biết nhiều hơn.”
“Tôi là Alex,” Alex nói, giọng run rẩy. “Tôi muốn biết về cuộc sống của mình trước đây.”
“Ôi, thật không thể tin nổi!” Người quản lý thốt lên. “Cậu đã khiến mọi người lo lắng. Cậu có thể nhớ gì không?”
Alex lắc đầu. “Tôi không nhớ gì cả. Nhưng tôi cần biết, có gì ở đây có thể giúp tôi không?”
Người quản lý suy nghĩ một lát. “Có thể cậu nên ghé thăm một người hàng xóm cũ của cậu. Bà Sarah, bà ấy sống ở tầng ba. Bà có thể giúp cậu nhớ lại điều gì đó.”
“Cảm ơn ông,” Alex nói, cảm thấy như có một ánh sáng nhỏ le lói trong tâm trí.
“Hãy lên gặp bà Sarah,” Jake nói, dẫn đầu. “Chúng ta có thể tìm thấy điều gì đó hữu ích ở đó.”
Họ lên cầu thang và gõ cửa căn hộ của bà Sarah. Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên trong vọng ra. “Ai đấy?”
“Chúng tôi là bạn của Alex. Chúng tôi muốn hỏi bà về anh ấy,” Emma trả lời.
Cửa mở ra, và một bà lão với mái tóc bạc trắng đứng trước mặt họ. “Alex? Cậu ấy… đã quay lại?” Bà Sarah nói, đôi mắt bà ánh lên sự lo lắng.
“Vâng, tôi là Alex,” anh tự giới thiệu, cảm thấy hồi hộp.
“Ôi trời, cậu thật sự ở đây,” bà Sarah nói, nước mắt lưng tròng. “Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại cậu.”
“Tôi không nhớ gì cả,” Alex thừa nhận, giọng nói tràn đầy nỗi buồn. “Tôi đang tìm kiếm những mảnh ghép của quá khứ.”
“Vào trong đi,” bà Sarah mời họ vào nhà. Căn hộ ấm áp với những bức tranh và kỷ vật gia đình. Bà kéo ghế mời họ ngồi.
“Cậu từng là một đứa trẻ ngoan ngoãn,” bà bắt đầu, giọng bà nhẹ nhàng. “Cậu rất yêu thích vẽ tranh và thiết kế đồ họa. Cậu có một ước mơ lớn, Alex.”
“Vẽ tranh?” Alex lặp lại, cảm thấy một cảm xúc sâu sắc trào dâng trong lòng. “Tôi đã từng vẽ sao?”
“Đúng vậy,” bà Sarah gật đầu. “Cậu đã từng tổ chức một buổi triển lãm nhỏ trong khu phố. Nó rất thành công, và tôi đã rất tự hào về cậu.”
“Một buổi triển lãm…” Alex thì thầm, trong lòng dâng trào hy vọng. “Tôi không nhớ. Nhưng cảm giác như có điều gì đó quen thuộc.”
“Sau khi tốt nghiệp, cậu đã làm việc tại một công ty thiết kế. Nhưng có điều gì đó không ổn đã xảy ra,” bà Sarah nói, sự nghiêm trọng trong giọng nói khiến Alex cảm thấy lo lắng.
“Điều gì đã xảy ra?” anh hỏi, không thể kiềm chế sự tò mò.
“Cậu đã dính líu vào một số chuyện không hay. Tôi không muốn nhắc lại, nhưng có vẻ như điều đó đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu,” bà Sarah thở dài. “Cậu đã trở nên lo lắng và chán nản.”
“Nhưng tại sao tôi lại quên?” Alex nói, cảm thấy như một khoảng trống khổng lồ đang chiếm lấy tâm trí.
“Có thể do căng thẳng quá mức. Đôi khi, tâm trí cần phải bảo vệ chúng ta khỏi những ký ức đau thương,” bà Sarah giải thích.
Alex gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy nỗi đau đè nén trong lòng. “Tôi không biết mình đã từng trải qua điều gì.”
“Cậu cần thời gian. Nhưng tôi biết cậu có thể làm được. Hãy nhớ rằng có rất nhiều người yêu quý cậu,” bà Sarah nói, ánh mắt của bà ấm áp.
“Cảm ơn bà rất nhiều,” Alex nói, cảm giác như mình đã tìm thấy một phần của chính mình.
Khi họ rời khỏi căn hộ của bà Sarah, lòng Alex tràn đầy hy vọng. “Tôi có thể vẽ tranh,” anh nói, giọng tràn đầy cảm xúc. “Có lẽ đó là điều tôi cần làm để nhớ lại.”
“Đúng vậy! Chúng ta sẽ tìm một cách để giúp cậu trở lại với đam mê,” Jake khuyến khích.
Emma mỉm cười, “Và có thể tổ chức một buổi triển lãm nữa?”
Alex cảm thấy một nguồn năng lượng mới trào dâng trong lòng. “Vâng, tôi sẽ làm điều đó. Tôi sẽ không để quá khứ đánh bại tôi.”
Họ quyết định tiếp tục cuộc hành trình, hướng đến văn phòng nơi Alex từng làm việc. “Chúng ta có thể tìm hiểu thêm về quá khứ của cậu ở đó,” Jake nói.
Khi họ bước vào văn phòng cũ của Alex, những ký ức vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng cảm giác của những ngày làm việc vẫn hiện hữu trong không khí. Mỗi bước đi đều khiến trái tim anh dâng trào, như thể anh đang trên con đường tìm lại chính mình.
Alex biết rằng cuộc hành trình này vẫn còn dài, nhưng ít nhất giờ đây anh không cô đơn. Với sự hỗ trợ của Emma và Jake, anh sẽ từng bước khám phá và khôi phục lại những gì đã mất.