Hành Trình Tìm Lại Ký Ức - Chương 5
Chương 5: Bên Trong Bóng Tối
Khi bước vào văn phòng cũ, Alex cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo lướt qua lòng mình. Không khí trầm lắng, cùng với những bức tường trắng xám, khiến anh nhớ lại một thời điểm không mấy dễ chịu trong cuộc đời. Những ánh đèn huỳnh quang chói chang phản chiếu trên mặt bàn, nơi mà anh từng ngồi hàng ngày để làm việc.
“Cậu có nhớ cái bàn làm việc của mình không?” Jake hỏi, nhìn quanh với vẻ xúc động.
“Có lẽ,” Alex trả lời, bước về phía bàn làm việc ở góc phòng. Một cảm giác quen thuộc và kỳ lạ trào dâng trong lòng. “Nhưng tôi không nhớ gì về công việc của mình.”
Emma đi bên cạnh, ánh mắt cô nhẹ nhàng. “Chúng ta có thể hỏi một ai đó về cậu. Có thể sẽ có người nhớ và kể cho cậu nghe.”
Alex gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. “Chúng ta nên tìm quản lý hoặc một đồng nghiệp cũ.”
“Đi thôi,” Jake khích lệ, dẫn đầu họ vào khu vực làm việc.
Họ tìm đến văn phòng của quản lý. Gõ cửa, một người phụ nữ trung niên với mái tóc nâu nhạt mở cửa, nhìn họ với sự ngạc nhiên. “Có chuyện gì vậy?” bà hỏi.
“Chúng tôi đang tìm kiếm Alex. Anh ấy là một trong những nhân viên cũ ở đây,” Emma nói, ánh mắt đầy hy vọng.
“Alex? Cậu ấy đã trở lại?” bà quản lý thốt lên, sắc mặt bà bỗng trở nên nghiêm túc. “Cậu ấy đã khiến mọi người lo lắng.”
“Vâng, tôi là Alex,” anh nói, cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lòng.
Bà quản lý ngồi xuống, đưa tay lên trán, như thể đang cố gắng sắp xếp lại những ký ức. “Cậu từng là một nhân viên xuất sắc, nhưng… sau tai nạn, mọi chuyện đã thay đổi.”
“Có thể bà kể cho tôi nghe về công việc của tôi không?” Alex yêu cầu, ánh mắt anh dán chặt vào bà.
“Cậu từng làm việc với một nhóm thiết kế đồ họa. Cậu rất tài năng, nhưng không may là cậu đã rời bỏ công việc mà không báo trước,” bà quản lý nói, giọng bà chứa đầy nỗi tiếc nuối. “Sau khi cậu gặp tai nạn, mọi người đã rất lo lắng và tìm kiếm cậu, nhưng không ai biết cậu đang ở đâu.”
“Tại sao tôi lại rời bỏ công việc?” Alex hỏi, sự tò mò bừng lên.
“Cậu từng bị áp lực rất lớn từ dự án quan trọng, và có lẽ… một số điều không hay đã xảy ra trong cuộc sống của cậu,” bà quản lý giải thích. “Có thông tin rằng cậu đã dính líu vào một nhóm làm việc phi pháp. Mọi người đã nghĩ rằng đó là lý do khiến cậu rời bỏ.”
Alex cảm thấy một cú sốc mạnh mẽ. “Một nhóm phi pháp?” anh lặp lại, cố gắng ghi nhớ từng từ. “Tôi không nhớ gì về điều đó.”
“Chúng ta không biết rõ, nhưng cậu đã không còn là chính mình. Cậu trở nên lo lắng, áp lực, và mọi người xung quanh đã cố gắng giúp cậu nhưng không thành công,” bà quản lý nói, ánh mắt của bà tràn đầy sự thông cảm.
“Thật đáng tiếc,” Alex thở dài, cảm giác như một bóng tối lớn đang lấp đầy tâm trí anh. “Tôi không muốn nhớ những điều đó.”
“Đừng lo lắng quá, Alex. Bây giờ cậu đã trở lại. Quan trọng là cậu có thể bắt đầu lại từ đầu,” bà quản lý khích lệ. “Chúng ta vẫn luôn ở đây nếu cậu cần.”
Họ rời văn phòng, nhưng Alex không thể thoát khỏi cảm giác nặng nề trong lòng. “Có lẽ tôi đã từng sống một cuộc đời mà tôi không muốn nhớ,” anh nói, giọng buồn bã.
“Đừng để quá khứ làm ảnh hưởng đến hiện tại,” Emma an ủi. “Bây giờ cậu có thể chọn cách sống khác. Hãy để điều đó thúc đẩy cậu.”
“Phải, và chúng ta sẽ tìm hiểu thêm,” Jake nói. “Cậu có thể tìm ra cách khôi phục ký ức.”
Alex gật đầu, nhưng tâm trí vẫn chưa thể thoát khỏi những hình ảnh mờ nhạt mà anh không thể định hình. Họ quyết định quay lại căn hộ của Alex để nghỉ ngơi và thảo luận về những gì họ đã tìm thấy.
Tối hôm đó, khi ngồi trong phòng khách, Alex bất ngờ cảm thấy một cơn đau đầu nhói lên. Những hình ảnh loang lổ hiện lên trong tâm trí anh: những buổi họp căng thẳng, những ánh mắt phẫn nộ từ đồng nghiệp, và một đêm tối mịt mùng với tiếng la hét.
“Alex, cậu sao vậy?” Emma hỏi, thấy vẻ mặt anh thay đổi.
“Tôi… tôi không chắc. Có điều gì đó… điều gì đó tối tăm trong ký ức của tôi,” Alex thừa nhận, giọng anh nghẹn lại.
“Có lẽ chúng ta nên nói về điều đó. Điều gì khiến cậu cảm thấy đau đớn như vậy?” Jake khuyên, ánh mắt anh ấm áp.
“Có thể có một điều gì đó đã xảy ra… một sự kiện mà tôi không muốn nhớ,” Alex nói, cảm giác như một mảnh ghép đã lạc mất.
“Cố gắng thả lỏng. Hãy cho phép ký ức đến với cậu một cách tự nhiên,” Emma gợi ý.
“Đúng, hãy để tâm trí cậu dẫn dắt,” Jake thêm vào, khuyến khích Alex bình tĩnh lại.
Alex nhắm mắt lại, hít một hơi sâu. Anh cố gắng thả lỏng và để cho những hình ảnh trôi qua. Bỗng dưng, anh cảm thấy một hình ảnh rõ ràng hơn.
“Tôi thấy… một cuộc cãi vã,” anh nói, giọng thều thào. “Có hai người… họ đang tranh cãi về một việc gì đó lớn. Tôi… tôi cảm thấy bị áp lực.”
“Có lẽ đó là một phần trong quá khứ của cậu,” Emma nói, giọng nhẹ nhàng. “Hãy cố nhớ tiếp đi.”
“Có một người đàn ông… ông ấy tức giận, và có điều gì đó xảy ra sau đó. Tôi không nhớ rõ,” Alex nói, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.
“Cố gắng, Alex. Hãy nhớ lại từng chi tiết. Điều gì khiến cậu cảm thấy như vậy?” Jake khuyến khích.
“Tôi… tôi nghĩ có một đe dọa. Có thể tôi đã từ chối một cái gì đó… và rồi họ không vui,” Alex nói, cảm giác hồi hộp ngày càng tăng.
“Đừng để điều đó làm cậu sợ hãi,” Emma an ủi. “Cậu có thể đối mặt với nó. Bây giờ cậu đã có chúng tôi bên cạnh.”
Alex mở mắt ra, thấy cả hai người đang nhìn mình với sự lo lắng và thông cảm. “Tôi cảm thấy như mình đang dần khám phá ra những điều mà mình đã quên,” anh nói.
“Đó là bước đầu tiên,” Jake nói. “Cậu sẽ tiếp tục tiến bước.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu, Alex,” Emma mỉm cười. “Hãy tin tưởng vào bản thân.”
Alex cảm thấy một nguồn động lực mới trào dâng trong lòng. Anh biết rằng mặc dù quá khứ có thể đau thương, nhưng anh sẽ không để nó điều khiển cuộc đời mình. Với sự hỗ trợ của Emma và Jake, anh sẽ khám phá ra sự thật và tìm lại những gì đã mất.
“Chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu vào ngày mai,” Alex nói, quyết tâm dâng trào. “Tôi sẽ không ngừng cho đến khi tìm ra hết mọi thứ.”
“Chúng ta sẽ làm điều đó,” Emma và Jake cùng nói, ánh mắt đầy hy vọng.
Trong lòng Alex, một ý chí mạnh mẽ đã hình thành. Anh sẽ không để bóng tối từ quá khứ kiểm soát mình thêm nữa. Hành trình tìm lại ký ức đã bắt đầu, và anh biết rằng ánh sáng cuối con đường đang chờ đợi mình.