Hành Trình Tìm Lại Niềm Tin - Chương 2
Chương 2: Sự Trở Lại Của Bóng Tối
Minh, vẫn bị ám ảnh bởi ký ức đau buồn, quyết định thử tìm lại cuộc sống bình thường bằng cách đi làm trở lại. Nhưng mỗi ngày trôi qua, anh cảm thấy mình càng lún sâu vào bóng tối. Những nụ cười giả tạo và cuộc trò chuyện vô hồn tại công ty không thể làm anh quên đi nỗi đau.
Buổi sáng tại công ty, Minh ngồi trước màn hình máy tính, cố gắng tập trung vào công việc. Tiếng điện thoại reo lên, Minh giật mình và nhấc máy.
Minh: “Alo?”
Quang (sếp của Minh): “Minh, tôi cần gặp cậu một lát. Lên phòng tôi ngay.”
Minh gật đầu, tắt máy và bước nhanh về phía phòng sếp. Anh cảm thấy lo lắng, nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Khi anh bước vào phòng, Quang đã ngồi chờ sẵn.
Quang: “Minh, tôi biết cậu đang trải qua thời gian khó khăn, nhưng hiệu suất làm việc của cậu giảm sút nghiêm trọng. Chúng ta không thể tiếp tục như thế này.”
Minh: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng hơn.”
Quang: “Cậu cần thời gian để hồi phục, Minh. Tôi đề nghị cậu nghỉ phép một thời gian, tập trung vào bản thân. Đừng ép mình quá.”
Minh cảm thấy sự hỗ trợ của Quang, nhưng điều đó chỉ làm anh cảm thấy thêm vô vọng. Anh gật đầu, rời khỏi phòng với tâm trạng nặng nề. Trở về nhà, Minh không biết làm gì ngoài việc ngồi trong bóng tối, chìm đắm trong suy nghĩ.
Buổi tối, Minh nhận được cuộc gọi từ Hùng.
Hùng: “Minh, tối nay ra ngoài đi. Tớ và vài người bạn đang ở quán cà phê gần nhà cậu.”
Minh: “Tớ không muốn đi đâu cả, Hùng.”
Hùng: “Không được, cậu không thể tiếp tục như thế này. Cậu cần phải ra ngoài, gặp gỡ mọi người.”
Minh miễn cưỡng đồng ý. Khi đến quán cà phê, anh thấy Hùng đang ngồi với một vài người bạn cũ. Mọi người đều vui vẻ, trò chuyện rôm rả, nhưng Minh cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng. Anh ngồi xuống, cố gắng tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng không thể tập trung.
Hùng: “Minh, cậu còn nhớ Lan không? Lan là bạn thời đại học của tớ, giờ cô ấy làm tình nguyện viên ở trung tâm hỗ trợ tâm lý.”
Lan, một cô gái với nụ cười ấm áp, ngồi đối diện Minh.
Lan: “Chào Minh, nghe Hùng kể về cậu, mình rất mong được giúp đỡ cậu.”
Minh: “Cảm ơn, nhưng tôi không nghĩ mình có thể thay đổi.”
Lan: “Ai cũng có thể thay đổi, Minh. Điều quan trọng là cậu có muốn thay đổi hay không. Hãy thử mở lòng và để chúng mình giúp cậu.”
Minh im lặng, không biết phải trả lời sao. Lan và mọi người tiếp tục trò chuyện, kể những câu chuyện vui, cố gắng làm Minh cảm thấy thoải mái. Dù vẫn còn chìm trong bóng tối, nhưng Minh bắt đầu cảm thấy sự ấm áp từ những người bạn cũ.
Lan: “Ngày mai mình sẽ tổ chức một buổi họp nhóm ở trung tâm. Cậu có thể đến tham gia, nếu muốn. Không cần phải làm gì cả, chỉ cần lắng nghe và cảm nhận.”
Minh nhìn Lan, ánh mắt cô ấy đầy hy vọng và chân thành. Anh không chắc chắn liệu mình có thể tìm lại niềm tin hay không, nhưng ít nhất, anh đã có một điểm khởi đầu mới.
Trở về nhà, Minh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thành phố. Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn một chút. Có lẽ, sự giúp đỡ từ những người bạn cũ và Lan có thể giúp anh tìm lại niềm tin đã mất.