Hành Trình Tìm Lại Niềm Tin - Chương 3
Chương 3: Ánh Sáng Nhỏ Nhoi
Sáng hôm sau, Minh thức dậy sớm hơn thường lệ. Anh ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ về lời đề nghị của Lan. Cuối cùng, anh quyết định sẽ thử tham gia buổi họp nhóm tại trung tâm hỗ trợ tâm lý.
Khi Minh bước vào trung tâm, anh cảm thấy hơi lo lắng. Những ánh mắt thân thiện của mọi người giúp anh bớt căng thẳng. Lan đứng chờ ở cửa, nở nụ cười ấm áp.
Lan: “Chào Minh! Cậu đã đến rồi. Mình rất vui vì cậu quyết định tham gia.”
Minh: “Cảm ơn, Lan. Mình cũng không chắc liệu đây có phải quyết định đúng không, nhưng mình muốn thử.”
Lan dẫn Minh vào phòng họp, nơi có một nhóm nhỏ đang ngồi vòng tròn. Mọi người chào đón Minh một cách thân thiện. Lan giới thiệu từng người một và bắt đầu buổi họp.
Lan: “Hôm nay, chúng ta sẽ chia sẻ về những khó khăn mà mỗi người đang gặp phải và cùng nhau tìm cách vượt qua chúng. Ai muốn bắt đầu trước?”
Một người đàn ông trung niên tên là Tuấn đứng lên và bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình. Ông đã mất đi công việc yêu thích và cảm thấy mất phương hướng trong cuộc sống. Mọi người lắng nghe và đồng cảm, đưa ra những lời khuyên và sự ủng hộ. Minh cảm thấy mình không cô đơn khi nghe những câu chuyện tương tự.
Tuấn: “Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc đời mình đã kết thúc, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của mọi người ở đây, tôi đã tìm lại được hy vọng.”
Minh cảm thấy xúc động, nhưng vẫn im lặng. Sau khi nghe thêm vài câu chuyện khác, anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn một chút. Lan quay sang Minh và mỉm cười khích lệ.
Lan: “Minh, nếu cậu muốn, cậu có thể chia sẻ câu chuyện của mình. Không ai ở đây đánh giá cậu cả, chúng ta ở đây để giúp đỡ nhau.”
Minh do dự một lúc, nhưng rồi anh quyết định lên tiếng.
Minh: “Tôi… tôi từng có một gia đình hạnh phúc. Nhưng một tai nạn xe hơi đã cướp đi vợ và con gái tôi. Từ đó, tôi không còn thấy ý nghĩa gì trong cuộc sống.”
Cả nhóm im lặng, lắng nghe Minh với sự đồng cảm sâu sắc. Lan nhẹ nhàng đặt tay lên vai Minh.
Lan: “Minh, mình rất tiếc về những gì đã xảy ra. Không ai có thể thay thế được người thân yêu của cậu, nhưng chúng ta có thể cùng nhau tìm cách để cậu cảm thấy tốt hơn.”
Mọi người bắt đầu đưa ra những lời khuyên và chia sẻ kinh nghiệm của mình. Minh cảm thấy sự ấm áp và ủng hộ từ họ, dần dần anh bắt đầu mở lòng hơn. Sau buổi họp, Lan mời Minh ở lại để trò chuyện thêm.
Lan: “Minh, mình thấy cậu đã làm rất tốt hôm nay. Cậu có muốn tham gia thêm các buổi họp nhóm khác không?”
Minh: “Cảm ơn, Lan. Mình sẽ thử. Có lẽ mình cần thời gian, nhưng mình muốn thay đổi.”
Lan mỉm cười, gật đầu.
Lan: “Đúng vậy, Minh. Thay đổi không dễ dàng, nhưng từng bước nhỏ sẽ giúp cậu tiến về phía trước. Nếu cậu cần gì, mình luôn ở đây để giúp đỡ.”
Minh cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn sau cuộc trò chuyện với Lan. Anh rời trung tâm với một cảm giác mới lạ, một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng mạnh mẽ.
Trở về nhà, Minh ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh trong. Anh cảm thấy có chút thay đổi, một ánh sáng nhỏ nhoi bắt đầu le lói trong bóng tối. Có lẽ, với sự giúp đỡ của Lan và những người bạn mới, anh có thể tìm lại niềm tin đã mất.