Hành Trình Vượt Qua Bóng Tối - Chương 2
Chương 2: Ánh Sáng Nhỏ Nhoi
Minh quyết định tham gia lớp thiền và yoga theo lời khuyên của Hạnh. Ngày đầu tiên đến lớp, anh cảm thấy mình như bước vào một thế giới hoàn toàn khác, đầy yên bình và tĩnh lặng. Hạnh đi cùng anh, luôn bên cạnh để hỗ trợ.
“Chào mọi người, tôi là An, sẽ hướng dẫn lớp thiền hôm nay,” An, người hướng dẫn, lên tiếng khi mọi người đã ngồi vào chỗ. “Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc thả lỏng cơ thể và tâm trí, để tìm lại sự bình yên bên trong.”
Minh nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng của An. Anh cảm nhận được một luồng năng lượng tích cực bắt đầu lan tỏa trong cơ thể mình.
Sau buổi học, Hạnh quay sang Minh với nụ cười khích lệ. “Cậu thấy sao, Minh?”
Minh mỉm cười yếu ớt. “Mình cảm thấy có chút nhẹ nhõm, Hạnh. Cảm giác như mình đã tìm lại được một phần nào đó của bản thân.”
Hạnh gật đầu, ánh mắt lấp lánh. “Đó chỉ mới là bắt đầu thôi. Cậu hãy kiên nhẫn và tiếp tục cố gắng. Mình tin cậu sẽ sớm thấy sự thay đổi.”
Trong những tuần tiếp theo, Minh kiên trì tham gia các buổi học thiền và yoga. Anh dần dần cảm nhận được sự thay đổi trong tâm hồn. Những nỗi đau và sợ hãi dường như không còn đè nặng lên trái tim anh nữa.
Một ngày nọ, khi Minh đang ngồi thiền, anh bất chợt cảm nhận được một cảm giác yên bình sâu lắng. Đó là lần đầu tiên anh thấy được một tia sáng nhỏ nhoi trong bóng tối cuộc đời mình.
Sau buổi học, Minh và Hạnh ngồi lại nói chuyện với An.
“Minh, tôi thấy cậu đã tiến bộ rất nhiều,” An nói, giọng anh tràn đầy sự khích lệ. “Cậu đã bắt đầu tìm thấy sự bình yên bên trong mình. Đó là điều rất đáng mừng.”
Minh cảm động, gật đầu. “Cảm ơn anh, An. Nhờ có lớp học này, tôi mới có thể bắt đầu tìm lại được chính mình.”
An mỉm cười. “Hành trình này còn dài, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ vượt qua được. Hãy luôn nhớ rằng, ánh sáng luôn hiện diện bên trong cậu. Chỉ cần cậu biết tìm kiếm.”
Tối hôm đó, Minh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đầy sao. Anh cảm nhận được một niềm hy vọng mới nhen nhóm trong lòng. Dù còn nhiều khó khăn phía trước, anh biết rằng mình đã bắt đầu tìm thấy ánh sáng trong bóng tối.
“Cảm ơn cậu, Hạnh. Cậu đã luôn ở bên mình, giúp mình tìm lại sự bình yên,” Minh nói, ánh mắt tràn đầy biết ơn.
Hạnh nắm tay Minh, mỉm cười. “Minh à, chúng ta là bạn bè mà. Mình sẽ luôn ở đây, cùng cậu vượt qua mọi thử thách.”
Minh siết chặt tay Hạnh, cảm nhận được sức mạnh từ sự động viên của cô. Anh biết rằng mình không còn đơn độc trong cuộc hành trình này. Với sự giúp đỡ của Hạnh và những người bạn mới, Minh tin rằng mình sẽ tìm lại được ánh sáng cuộc đời.