Hành Trình Xuống Địa Ngục - Chương 1
Chương 1: Hồi Tưởng
Trên đỉnh Ngọc Hoàng Đài, Tôn Ngộ Không ngồi ngẫm nghĩ, ánh mắt xa xăm. Gió lạnh thổi qua, khiến lòng anh trĩu nặng.
Tôn Ngộ Không: (thở dài) Trư Bát Giới, bạn của ta, giờ ngươi ở đâu? Có phải ngươi vẫn còn vất vưởng giữa các linh hồn?
Khi nghĩ về những kỷ niệm với Trư Bát Giới, hình ảnh người bạn béo tốt, vui vẻ luôn làm anh mỉm cười. Nhưng giờ đây, Bát Giới đã hy sinh trong trận chiến với quái vật.
Tôn Ngộ Không: (quyết tâm) Không thể để linh hồn ngươi mãi lang thang ở nơi đó! Ta sẽ xuống địa ngục, cứu lấy ngươi!
Bất chợt, một tiếng gọi vang lên từ phía sau. Đó là Ngọc Hoàng, người đứng đầu Thiên Đình.
Ngọc Hoàng: (nghiêm nghị) Tôn Ngộ Không, ngươi định làm gì vậy?
Tôn Ngộ Không: (quay lại) Thưa Ngọc Hoàng, tôi không thể đứng nhìn linh hồn của Bát Giới chịu khổ sở. Tôi phải đi cứu hắn!
Ngọc Hoàng: (lo lắng) Địa ngục là nơi hiểm ác. Ngươi không biết những nguy hiểm đang chờ đợi đâu. Hãy nghĩ kỹ trước khi hành động.
Tôn Ngộ Không: (kiên quyết) Tôi không thể ngồi đây mà không làm gì. Bát Giới là bạn tôi. Nếu tôi không cứu được hắn, tôi sẽ không bao giờ yên lòng!
Ngọc Hoàng: (thở dài) Nếu đã quyết, thì ta không thể cản ngươi. Nhưng hãy cẩn thận! Có thể ngươi sẽ gặp phải những kẻ thù mạnh mẽ hơn cả những gì ngươi tưởng tượng.
Tôn Ngộ Không gật đầu, cảm ơn Ngọc Hoàng. Anh nhấc cây gậy Như Ý, chuẩn bị cho hành trình của mình.
Tôn Ngộ Không: (mỉm cười) Cảm ơn, Ngọc Hoàng. Tôi sẽ trở về an toàn và mang Bát Giới về cùng!
Tôn Ngộ Không quay lưng, quyết tâm dấn thân vào cuộc hành trình cứu lấy bạn mình. Những kỷ niệm vui vẻ với Trư Bát Giới cùng quyết tâm cứu lấy linh hồn bạn đã dẫn lối cho anh. Anh ra đi, lòng tràn đầy quyết tâm và hy vọng.