Hành Trình Xuyên Không Về Thời Phục Hưng - Chương 1
Chương 1: Sự Xuyên Không Định Mệnh
Lâm là một doanh nhân trẻ tuổi, thành đạt, với hàng loạt những thương vụ thành công. Cuộc sống của anh dường như luôn tràn ngập sự bận rộn và những cuộc gặp gỡ đầy toan tính. Trong một chuyến bay đến London để đàm phán một hợp đồng lớn, Lâm ngồi trên chiếc ghế hạng nhất, đang nghiền ngẫm về kế hoạch sắp tới. Bên ngoài, bầu trời u ám với những đám mây đen kịt. Đột nhiên, máy bay bắt đầu rung lắc dữ dội.
“Thưa quý khách, chúng tôi đang gặp phải một cơn bão không lường trước. Xin vui lòng thắt dây an toàn,” tiếng tiếp viên trưởng vang lên qua loa, khiến Lâm không khỏi lo lắng.
Máy bay lắc mạnh hơn, và một ánh chớp chói lòa xé toạc bầu trời đêm. Lâm cảm thấy mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo, tai anh ù đi, và trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một cơn gió dữ dội cuốn lấy anh, khiến anh mất đi nhận thức.
Khi Lâm tỉnh dậy, anh thấy mình nằm trên một bãi cỏ xanh mướt, bao quanh bởi những ngọn đồi và cánh rừng xa tít tắp. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, nhưng Lâm không còn nhận ra khung cảnh xung quanh mình nữa.
“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?” Lâm tự hỏi, cố gắng đứng dậy. Bộ vest lịch lãm của anh đã nhàu nát, đôi giày da bóng loáng giờ đây bị bùn đất bám đầy. Không có dấu hiệu của máy bay hay bất cứ ai khác, Lâm cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng tràn.
Anh bắt đầu bước đi trong vô định, tìm kiếm một dấu hiệu của cuộc sống. Sau một khoảng thời gian dài, Lâm nhìn thấy một con đường mòn nhỏ dẫn tới một ngôi làng cổ kính. Những ngôi nhà bằng đá với mái ngói đỏ, các con đường lát đá sỏi, và những người dân trong trang phục truyền thống khiến anh nhận ra rằng mình không còn ở thế kỷ 21 nữa.
“Đây là… thời kỳ Phục Hưng sao?” Lâm lẩm bẩm, không thể tin vào mắt mình.
Khi bước vào làng, ánh mắt tò mò của dân làng đổ dồn vào Lâm. Với ngoại hình lạ lẫm và trang phục hiện đại, anh ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là trưởng làng, bước tới gần.
“Ngài từ đâu đến vậy? Trang phục của ngài… chưa từng thấy ai mặc như thế này,” ông ta hỏi bằng giọng điệu lịch sự nhưng đầy ngờ vực.
Lâm chớp mắt vài lần, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp. “Tôi… tôi không biết nữa. Tôi vừa ở trên một chuyến bay, rồi đột nhiên…”
“Chuyến bay?” Người trưởng làng nhíu mày, không hiểu Lâm đang nói gì.
Lâm nhận ra mình không thể giải thích rõ ràng tình huống này, nên anh quyết định thay đổi chủ đề. “Xin lỗi, tôi đang rất cần giúp đỡ. Đây là đâu vậy? Và… năm nay là năm nào?”
Trưởng làng nhìn Lâm với ánh mắt thương hại. “Ngài đang ở làng Vinizia, thuộc miền bắc Ý. Năm nay là năm 1456.”
Lâm nghe thấy câu trả lời, cảm thấy như một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng. “1456?” Anh lặp lại, không thể tin nổi tai mình. “Làm sao có thể… tôi không thể…”
Người trưởng làng ra hiệu cho một vài người thanh niên đứng gần đó. “Dẫn ngài ấy đến nhà trọ trong làng. Chúng ta sẽ tìm cách giúp đỡ. Rõ ràng, ngài đang rất hoang mang.”
Một người thanh niên với nụ cười thân thiện bước tới. “Xin mời, thưa ngài. Nhà trọ của tôi có một phòng trống. Ngài có thể nghỉ ngơi ở đó.”
Lâm, vẫn còn choáng váng bởi mọi thứ, gật đầu và theo chân chàng trai trẻ đi về phía nhà trọ. Trên đường đi, Lâm nhìn thấy những người dân bận rộn với công việc hàng ngày của họ: phụ nữ đang quay sợi, đàn ông rèn sắt, và trẻ con chạy nhảy trên các con đường đất.
Tại nhà trọ, Lâm được sắp xếp một phòng nhỏ, đơn sơ nhưng sạch sẽ. Ngồi xuống chiếc giường gỗ cứng, anh cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.
“Làm sao mà mình lại ở đây? Và làm sao để trở về?” Lâm thì thầm, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bình yên bên ngoài dường như đối lập hoàn toàn với sự rối loạn trong tâm trí anh.
Tối đó, Lâm không thể ngủ được. Anh cứ nghĩ về thế giới hiện đại mà anh đã rời bỏ, và tương lai không chắc chắn đang chờ đợi mình ở đây. Tuy nhiên, khi ánh bình minh lên, một ý tưởng mới lóe lên trong đầu anh.
“Nếu mình đã mắc kẹt ở đây, tại sao không dùng kiến thức của mình để giúp đỡ họ?” Lâm tự nhủ, nhận ra rằng có lẽ số phận đã đưa anh tới đây vì một lý do nào đó. Và biết đâu, bằng cách cải thiện cuộc sống của người dân ở đây, anh có thể tìm thấy con đường trở về thế kỷ 21.
Những suy nghĩ này tiếp thêm động lực cho Lâm. Anh quyết định sẽ bắt đầu tìm hiểu về thành phố này, gặp gỡ người dân, và xem liệu mình có thể làm gì để giúp họ phát triển kinh tế. Điều này có thể không chỉ giúp ích cho họ, mà còn là chìa khóa để anh trở về nhà.