Hành Trình Xuyên Không Về Thời Phục Hưng - Chương 2
Chương 2: Khám Phá Thành Phố
Sáng hôm sau, Lâm thức dậy với quyết tâm mới. Anh rời khỏi phòng trọ và bước ra ngoài, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng. Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua những tán cây, soi rọi lên những con đường lát đá sỏi của ngôi làng. Tiếng chim hót líu lo và âm thanh rộn ràng của cuộc sống bắt đầu từ những căn nhà nhỏ.
Lâm hít một hơi sâu, cảm thấy năng lượng dồi dào hơn so với tối qua. Anh quyết định sẽ dành cả ngày hôm nay để tìm hiểu rõ hơn về tình hình của thành phố này, cũng như gặp gỡ những người có thể cung cấp thông tin hữu ích.
Anh bước tới quầy của nhà trọ, nơi chàng trai trẻ hôm qua đã giúp anh đang bận rộn với công việc buổi sáng.
“Chào buổi sáng,” Lâm lên tiếng, nhận được một nụ cười niềm nở từ chàng trai.
“Chào ngài! Ngài đã nghỉ ngơi tốt chứ?” Chàng trai hỏi.
“Vâng, cảm ơn. Cậu có thể cho tôi biết thêm về thành phố này được không? Tôi muốn tìm hiểu về nơi đây, đặc biệt là tình hình kinh tế và đời sống của người dân.”
Chàng trai ngạc nhiên một chút nhưng rồi gật đầu. “Tất nhiên rồi, ngài đến đúng nơi rồi đấy. Thành phố Vinizia này từng là một nơi khá sầm uất, nhưng giờ đây, cuộc sống ngày càng khó khăn hơn. Ngài có thể thấy những người thợ rèn, thợ mộc, nông dân… nhưng tất cả đều đang chật vật kiếm sống. Thương mại không còn như trước, và việc buôn bán với các thành phố khác cũng bị hạn chế do thiếu nguồn lực và cơ sở hạ tầng.”
“Thật đáng tiếc,” Lâm lẩm bẩm, cảm thấy có điều gì đó bất ổn. “Ai đang điều hành thành phố này?”
“Thị trưởng là ngài Giovanni, một người tốt bụng nhưng ông ấy cũng đang gặp khó khăn trong việc điều hành thành phố. Nếu ngài muốn hiểu rõ hơn, có lẽ nên gặp ông ấy.”
Lâm gật đầu, suy nghĩ về lời đề nghị này. “Cảm ơn cậu, tôi sẽ làm như vậy. Nhưng trước khi đến gặp thị trưởng, tôi muốn đi dạo quanh thành phố, xem xét mọi thứ trước.”
Chàng trai chỉ đường cho Lâm đến khu chợ chính của thành phố. Trên đường đi, Lâm bắt đầu quan sát kỹ hơn. Anh thấy những người bán hàng ngồi ủ rũ bên các sạp hàng, với hàng hóa ít ỏi và khách hàng thưa thớt. Các con đường dẫn tới khu vực sản xuất cũng vắng lặng, chỉ lác đác vài người lao động đang làm việc với vẻ mặt mệt mỏi.
Lâm dừng chân trước một sạp bán trái cây. Những trái táo trông không tươi mới, vỏ nhăn nheo, và người bán hàng – một người phụ nữ trung niên – nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi.
“Táo này mới hái hôm qua phải không?” Lâm hỏi, cảm thấy có gì đó không đúng.
Người phụ nữ gật đầu chậm chạp. “Vâng, nhưng mùa màng năm nay không tốt, nên trái cây không được đẹp. Chúng tôi cố gắng hết sức để giữ lại những gì có thể bán được.”
Lâm gật đầu cảm thông. “Cảm ơn bà. Tôi sẽ mua một ít.”
Sau khi rời khỏi sạp trái cây, Lâm tiếp tục đi qua khu chợ, nơi tình hình không khá hơn là bao. Những người dân dường như không có đủ tiền để mua sắm nhiều, và hàng hóa cũng chẳng phong phú. Lâm bắt đầu hiểu rõ hơn những gì chàng trai trẻ đã nói lúc sáng.
Cuối cùng, anh đến trước một tòa nhà lớn hơn, với cánh cổng sắt đen và những bức tường đá cổ kính. Đây chính là nơi ở của thị trưởng Giovanni. Sau khi thông báo với người gác cổng, Lâm được dẫn vào trong.
Thị trưởng Giovanni là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, với mái tóc hoa râm và gương mặt đầy nếp nhăn. Ông mặc một bộ quần áo tuyền thống, nhưng có vẻ sang trọng hơn so với người dân trong thành phố. Khi nhìn thấy Lâm, ông giơ tay chào với nụ cười thân thiện.
“Xin chào, tôi nghe nói ngài là một vị khách lạ đến từ xa. Xin mời ngồi,” Giovanni nói, chỉ vào chiếc ghế đối diện với ông.
Lâm ngồi xuống, cảm thấy không khí trong căn phòng có chút ngột ngạt. “Cảm ơn ngài, thị trưởng. Tôi là Lâm, và tôi đến đây… à, từ rất xa. Tôi muốn tìm hiểu về thành phố của ngài, đặc biệt là về tình hình kinh tế.”
Giovanni thở dài, vẻ mặt trở nên trầm tư. “Tình hình không tốt, ngài Lâm. Thành phố này từng là một trung tâm thương mại sầm uất, nhưng giờ đây, mọi thứ đang dần suy tàn. Nông nghiệp không đạt sản lượng cao, thương mại bị đình trệ, và người dân ngày càng khó khăn.”
“Ngài đã thử làm gì để cải thiện tình hình chưa?” Lâm hỏi, ánh mắt tập trung vào vị thị trưởng.
“Chúng tôi đã thử nhiều cách, nhưng mọi nỗ lực dường như đều thất bại. Nguồn lực hạn chế, cộng với việc thiếu kiến thức mới và phương tiện hiện đại, khiến chúng tôi không thể bắt kịp với các thành phố khác,” Giovanni thở dài. “Nhưng… ngài là người lạ, và tôi cảm nhận được rằng ngài có thể có những ý tưởng khác biệt. Tôi rất muốn nghe những gì ngài đề xuất.”
Lâm im lặng trong giây lát, suy nghĩ về những gì mình có thể làm. “Tôi có một số ý tưởng có thể giúp thành phố này phát triển trở lại. Tuy nhiên, điều này cần sự hợp tác của nhiều người và một kế hoạch dài hạn. Ngài có sẵn lòng thử một điều gì đó mới mẻ không?”
Giovanni nhìn Lâm với vẻ hy vọng pha lẫn sự nghi ngờ. “Nếu điều đó có thể cứu vãn thành phố này, tôi sẵn lòng thử. Ngài có thể nói rõ hơn không?”
Lâm mỉm cười. “Tôi sẽ cần gặp gỡ một số người dân và các thương nhân trước, để hiểu rõ hơn về tình hình. Sau đó, tôi sẽ trình bày kế hoạch của mình. Điều quan trọng là chúng ta phải hành động nhanh chóng và quyết đoán.”
Giovanni gật đầu, cảm nhận được sự tự tin trong lời nói của Lâm. “Tôi sẽ giúp ngài liên hệ với những người cần thiết. Hy vọng rằng, với sự giúp đỡ của ngài, Vinizia sẽ lại một lần nữa trở thành thành phố thịnh vượng.”
Lâm rời khỏi tòa nhà của thị trưởng với một tâm trạng lạc quan hơn. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng với kiến thức và kinh nghiệm của mình, anh tin rằng mình có thể thay đổi vận mệnh của thành phố này. Và có lẽ, trong quá trình đó, anh sẽ tìm thấy con đường trở về thế giới hiện đại của mình.