Hecarim - Bóng Ma Chiến Trường - Chương 1
Chương 1: Vị Vua Bóng Tối
Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng qua lớp sương dày đặc, tạo nên một không gian lạnh lẽo và u ám trên Đảo Bóng Đêm. Hecarim, hồn ma chiến binh, cưỡi trên con ngựa bóng tối của mình, lao nhanh qua những con đường gập ghềnh, tiếng vó ngựa vang vọng như những tiếng gầm rú của địa ngục.
Hecarim dừng lại trước một bức tường đá đen, nơi mà ánh sáng của trăng chỉ đủ để soi rõ từng vết nứt nhỏ trên bề mặt. Trên bức tường, một cánh cổng cổ xưa mở ra, và từ bên trong, một âm thanh như tiếng rít của những linh hồn bị giam cầm vang lên.
Hecarim bước vào phòng hội nghị, nơi đám lính ma quái đang chờ đợi. Chúng đứng xung quanh một bàn đá lớn, nơi mà một hình bóng mờ ảo đứng chờ. Hecarim tiến đến và cúi đầu.
“Lãnh chúa của chúng tôi,” Hecarim lên tiếng, giọng hắn vang lên như tiếng gió lốc. “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Hình bóng mờ ảo, với ánh sáng đỏ lấp lánh từ đôi mắt và một chiếc áo choàng bay lượn, phát ra một âm thanh như tiếng sấm. “Hecarim, ngươi đã làm rất tốt. Nhưng chiến tranh không bao giờ kết thúc, và nhiệm vụ của ngươi còn xa mới hoàn thành.”
Một lính ma quái đứng gần đó tiến lên, giọng hắn khản đặc. “Nhưng Lãnh chúa, chúng ta đã tấn công và tiêu diệt tất cả các mục tiêu. Ngày càng có ít kẻ thù để chiến đấu.”
Lãnh chúa mờ ảo cười lạnh lùng. “Kẻ thù không phải lúc nào cũng đến từ phía đối diện. Chúng có thể từ bên trong chính chúng ta. Hecarim, ngươi phải duy trì sự kiểm soát và làm cho đội quân của ngươi luôn sẵn sàng.”
Hecarim cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Hắn đã dẫn dắt đoàn quân của những kẻ chết trong nhiều thế kỷ, nhưng gần đây, hắn cảm thấy một sự thay đổi trong nhiệm vụ của mình. Những giấc mơ về quá khứ, khi hắn còn sống, bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn.
“Lãnh chúa,” Hecarim hỏi, “Có một điều tôi không hiểu. Chúng ta chiến đấu không ngừng nghỉ, nhưng liệu có một mục tiêu cuối cùng nào cho cuộc chiến này không?”
Lãnh chúa mờ ảo quắc mắt nhìn hắn. “Mục tiêu cuối cùng? Hecarim, mục tiêu của chúng ta là sự vĩnh cửu. Chúng ta không bao giờ dừng lại, và chúng ta không bao giờ phải đặt câu hỏi về lý do. Chúng ta chỉ tuân theo và thi hành nhiệm vụ.”
Một sự im lặng bao trùm phòng hội nghị, và Hecarim cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo lướt qua hắn. Những cảm xúc lẫn lộn trong tâm trí hắn không thể bị dập tắt chỉ bằng những lời của lãnh chúa. Hắn đã từng là một chiến binh vĩ đại trong đời thực, và giờ đây, hắn không thể ngừng suy nghĩ về sự lựa chọn mà hắn có thể không bao giờ có.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hecarim quay trở lại đội quân của mình. Những kẻ chết đứng chờ lệnh, ánh mắt của chúng không hề thể hiện cảm xúc, chỉ có sự im lặng và sự sẵn sàng cho cuộc chiến tiếp theo.
Một lính ma quái bước đến gần Hecarim, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng. “Chúng tôi cảm nhận được điều gì đó không ổn, Hecarim. Những đêm gần đây không còn giống như trước đây. Có điều gì đó đang thay đổi.”
Hecarim nhìn xa xăm, cảm nhận sự nặng nề của gánh nặng mà hắn mang trên vai. “Có lẽ,” hắn nói, “chúng ta cần phải chuẩn bị cho những thay đổi mà chúng ta không thể đoán trước.”
Hắn quay lưng lại với đội quân của mình và bước vào màn đêm, để lại sự im lặng và sự hồi hộp lơ lửng trong không khí. Một điều gì đó lớn lao đang đến gần, và Hecarim biết rằng cuộc chiến không chỉ là về những kẻ thù phía trước mà còn là về chính mình.
Với sự hối tiếc và lòng kiên nhẫn bị thử thách, Hecarim bước vào bóng tối, nơi mà số phận của hắn và cuộc chiến không hồi kết đang chờ đợi.