Hecarim - Bóng Ma Chiến Trường - Chương 2
Chương 2: Cuộc Đột Kích
Một đêm không trăng bao phủ bầu trời, Đảo Bóng Đêm chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Những bóng ma chiến binh di chuyển âm thầm, hòa vào bóng tối của đêm. Hecarim đứng trên một đỉnh đồi cao, quan sát đoàn quân của mình đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công. Đêm này, mục tiêu của họ là một đồn trại quân đội của Đế Chế Noxus nằm ở biên giới.
Hecarim quay sang chỉ huy của mình, một tên lính ma quái có vẻ ngoài như một cái bóng đen với đôi mắt đỏ rực. “Bắt đầu triển khai đội hình,” Hecarim ra lệnh. “Chúng ta không thể để lộ bất kỳ dấu vết nào trước khi tấn công.”
Tên lính gật đầu, và ngay lập tức, những bóng ma khác bắt đầu di chuyển vào vị trí. Tiếng chân của đoàn quân lặng lẽ nhưng đầy chính xác, không làm rung chuyển dù chỉ một nhành cây. Hecarim theo dõi từ xa, sự chú ý của hắn tập trung vào đồn trại.
Trong khi đó, bên trong đồn trại, một nhóm lính Noxus đang nghỉ ngơi sau một ngày dài. Những tiếng cười và trò chuyện vang lên, không hề hay biết về mối đe dọa sắp đến.
“Cẩn thận,” một lính trẻ tuổi lên tiếng, “đêm nay có vẻ quá yên tĩnh. Tôi có cảm giác không được ổn.”
“Chỉ là do mệt mỏi thôi,” một lính khác đáp. “Chúng ta đã kiểm tra mọi thứ rồi. Chắc chắn không có gì nguy hiểm.”
Khi trời bắt đầu sáng, những bóng ma chiến binh bắt đầu xâm nhập vào khu vực quanh đồn trại. Đột nhiên, những tiếng hú ghê rợn vang lên từ ngoài, khiến các lính Noxus giật mình.
“Binh lính, vào vị trí!” một chỉ huy hét lên. “Chuẩn bị chiến đấu!”
Nhưng quá muộn rồi. Đoàn quân của Hecarim đã tràn vào, những vũ khí và sức mạnh của bóng ma tấn công bất ngờ, nhanh chóng làm cho các lính Noxus rối loạn. Hecarim dẫn đầu, ngựa của hắn phi như gió, mỗi bước đi của nó đều để lại những dấu vết chết chóc.
Một lính Noxus cố gắng đâm vào Hecarim với cây giáo, nhưng đòn tấn công chỉ làm cho Hecarim lùi lại một chút rồi tiến lên, hất văng lính Noxus bằng một cú vung đao mạnh mẽ. Hecarim tiếp tục chiến đấu, không một chút cảm xúc hay do dự.
“Chạy đi!” một lính Noxus hét lên, cố gắng kéo đồng đội của mình ra khỏi đồn trại. “Chúng ta không thể thắng nổi!”
Hecarim đứng giữa chiến trường, âm thanh của chiến tranh vây quanh hắn. Hắn cảm thấy sự trống rỗng trong lòng, những hình ảnh từ quá khứ của hắn – khi hắn còn là một chiến binh sống, khi cuộc chiến không phải chỉ là những bóng ma mà là sự sống và cái chết thật sự – bắt đầu hiện ra. Những cảm xúc này càng làm cho hắn thêm đau đớn và rối loạn.
Khi cuộc tấn công gần như hoàn tất, Hecarim đứng giữa đống đổ nát. Những bóng ma chiến binh đang thu dọn chiến trường, trong khi một số lính Noxus còn sống sót bị bắt giữ. Một trong số những lính sống sót, một chiến binh trẻ tuổi với vẻ mặt sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Hecarim.
“Tại sao?” chiến binh trẻ tuổi thốt lên. “Tại sao các người lại làm như vậy?”
Hecarim không trả lời ngay lập tức. Hắn chỉ đứng đó, mắt nhìn xa xăm. “Đó là lệnh của chúng tôi,” cuối cùng hắn nói, giọng hắn như lưỡi dao cắt qua đêm tối. “Và chúng tôi chỉ đơn giản là thực hiện nhiệm vụ.”
Hắn quay lưng lại và bắt đầu rời khỏi chiến trường. Đối mặt với sự tàn phá và sự đau đớn, Hecarim cảm thấy một cảm giác trống rỗng hơn bao giờ hết. Hắn không thể lờ đi những dấu vết của sự đau khổ trên khuôn mặt của những người còn sống sót.
Một tên lính ma quái tiến đến gần Hecarim, ánh mắt của hắn mang theo sự lo lắng. “Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng có vẻ như ngài đang lo lắng về điều gì đó.”
Hecarim nhìn vào mắt tên lính, sự mơ hồ và mệt mỏi hiện rõ trong ánh nhìn của hắn. “Có lẽ… có điều gì đó đang thay đổi,” hắn thở dài. “Và tôi không chắc mình có thể tiếp tục theo đuổi con đường này nữa.”
Khi bóng tối bắt đầu bao phủ đêm, Hecarim và đoàn quân của hắn rút lui, để lại sau lưng sự tàn phá của chiến trường. Dưới ánh trăng mờ ảo, Hecarim cảm thấy mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong số phận. Dù hắn biết cuộc chiến không bao giờ kết thúc, nhưng những câu hỏi về mục đích và tương lai của mình đang ngày càng trở nên rõ ràng hơn.