Học thuật và văn hóa - Chương 1
Chương 1: Hồi sinh của Gia Cát Lượng
Tiếng chuông vang lên đều đặn từ một ngôi đền cổ, nằm sâu trong khu rừng nhỏ giữa lòng thành phố. Đền thờ Gia Cát Lượng, vị quân sư kiệt xuất thời Tam Quốc, bây giờ trở thành một nơi thiêng liêng mà ít người lui tới. Mặt trời buổi sớm vừa rạng, ánh sáng xuyên qua những tán cây, chiếu lên tượng đá của Gia Cát Lượng.
Đột nhiên, một luồng sáng mạnh mẽ bùng phát, ánh sáng rực rỡ bao trùm toàn bộ ngôi đền. Tượng đá bắt đầu rung chuyển, những âm thanh lạ vang lên từ khắp nơi. Dưới ánh mắt kinh ngạc của một nhà sư trẻ đang quét sân đền, tượng đá từ từ hóa thành da thịt. Gia Cát Lượng, với áo bào trắng và chiếc quạt lông nổi tiếng, từ từ mở mắt, như thể vừa thức dậy từ một giấc ngủ dài.
Người nhà sư kinh ngạc, lắp bắp nói: “Ngài… Ngài là ai?”
Gia Cát Lượng từ từ đứng dậy, đôi mắt sâu thẳm quét qua cảnh vật xung quanh. Ông không trả lời ngay, mà chỉ khẽ mỉm cười. “Ta là Gia Cát Lượng, đến từ quá khứ xa xôi. Ta đã trở về.”
Nhà sư trẻ run rẩy, không dám tin vào mắt mình. “Gia Cát Lượng? Quân sư lừng danh của Thục Hán? Nhưng… sao có thể?”
Ông nhìn thẳng vào mắt nhà sư, đôi mắt sắc sảo như thấu hiểu mọi sự việc. “Thời gian đã thay đổi, nhưng tri thức và tinh thần học thuật thì vẫn còn nguyên vẹn. Ta đã trở lại, không phải để chinh chiến như trước, mà để gieo rắc tri thức và phát triển giáo dục cho mọi người.”
Nhà sư cúi đầu kính cẩn, không dám nói thêm lời nào. Trước mặt ông, một trong những người vĩ đại nhất trong lịch sử đang đứng. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Gia Cát Lượng tái sinh.
Sau khi rời ngôi đền, Gia Cát Lượng bắt đầu hành trình khám phá thế giới mới. Ông đi dọc những con phố đông đúc, nhìn ngắm những tòa nhà chọc trời, những chiếc xe chạy vùn vụt trên đường, và những con người mặc trang phục kỳ lạ với những thiết bị mà ông chưa từng thấy trước đây.
“Thời đại này… thật khác biệt,” Gia Cát Lượng thầm nghĩ. Ông dừng lại trước một quán cà phê, ngồi xuống và lắng nghe cuộc đối thoại của một nhóm người trẻ tuổi đang thảo luận về công nghệ và kinh tế.
“Học không phải chỉ để lấy bằng cấp,” một trong những người trẻ nói. “Học để làm giàu, để thành công trong cuộc sống hiện đại.”
Nghe vậy, Gia Cát Lượng không khỏi cười nhạt. Ông bước đến gần và lên tiếng: “Học không phải chỉ để làm giàu. Tri thức không có giá trị nếu nó không mang lại lợi ích cho xã hội và nhân loại.”
Nhóm người trẻ quay lại, nhìn người đàn ông với mái tóc dài, áo bào cổ xưa đang đứng trước mặt họ. Một chàng trai trẻ lên tiếng: “Ông là ai? Chúng tôi đang bàn chuyện công việc, không phải thời Tam Quốc đâu.”
Gia Cát Lượng nhìn chàng trai một cách nghiêm túc, đôi mắt của ông toát lên vẻ thông thái. “Ta chính là Gia Cát Lượng, người đã sống và cống hiến cả cuộc đời mình cho việc xây dựng một quốc gia vững mạnh, không chỉ bằng vũ lực mà còn bằng tri thức.”
Những người trẻ nhìn nhau, rồi bật cười. “Gia Cát Lượng ư? Ông đùa phải không? Đó là chuyện của hàng ngàn năm trước rồi. Thời nay không còn ai tin vào những thứ như vậy nữa.”
Gia Cát Lượng vẫn giữ bình tĩnh, giọng ông trầm ấm nhưng đầy uy lực: “Thời đại thay đổi, nhưng tinh thần của tri thức thì không. Các ngươi có thể nghĩ rằng sự thành công đến từ tiền bạc và quyền lực, nhưng nếu không có tri thức đúng đắn, mọi thành công đều vô nghĩa.”
Một cô gái trong nhóm, vốn là sinh viên ngành khoa học, bất ngờ lên tiếng: “Ông nói vậy có nghĩa là gì? Thời nay, chúng tôi cần phải học cách làm chủ công nghệ, phát triển kinh tế. Ông bảo chúng tôi làm gì với những tri thức cổ xưa?”
Gia Cát Lượng nở một nụ cười nhẹ. “Công nghệ và kinh tế là công cụ, nhưng trí tuệ và đạo đức mới là nền tảng. Nếu các ngươi chỉ biết theo đuổi lợi ích cá nhân mà quên đi sứ mệnh lớn lao của tri thức, thì các ngươi sẽ không bao giờ thực sự thành công.”
Một sự im lặng bao trùm nhóm người trẻ. Họ không thể nói thêm lời nào, bởi trong sâu thẳm, họ nhận ra rằng những gì Gia Cát Lượng nói đều đúng. Chàng trai trẻ đầu tiên lên tiếng hỏi: “Vậy, chúng tôi phải làm gì?”
Gia Cát Lượng nhìn họ, ánh mắt sáng lên. “Các ngươi phải hiểu rằng học không phải để phục vụ bản thân, mà là để phục vụ xã hội. Hãy sử dụng tri thức của mình để làm cho thế giới này tốt đẹp hơn, và chỉ khi đó, các ngươi mới thực sự thành công.”
Nhóm người trẻ ngẫm nghĩ. Một người hỏi: “Ông có thể dạy chúng tôi không?”
Gia Cát Lượng gật đầu. “Ta sẽ dạy, nhưng chỉ nếu các ngươi sẵn lòng học không vì bản thân mình, mà vì xã hội.”
Sau cuộc gặp gỡ này, Gia Cát Lượng nhận ra rằng thế giới hiện đại không hề thiếu tri thức, nhưng lại thiếu đi định hướng và đạo đức trong việc sử dụng tri thức đó. Ông quyết định sẽ bắt đầu cuộc hành trình mới của mình: mang lại tinh thần học thuật chân chính, nơi tri thức không chỉ là công cụ để làm giàu, mà còn là nền tảng để xây dựng một xã hội bền vững và nhân văn.