Hồi Sinh Giữa Bão Cát - Chương 2
Chương 2: Lời Gọi Của Nền Văn Minh Cổ
Khi ánh bình minh ló rạng, ánh sáng vàng nhạt tỏa khắp thung lũng, Alex và Kofi đã lên kế hoạch cho ngày làm việc mới. Cảm giác hồi hộp len lỏi trong lòng Alex khi anh nhìn thấy người dân tụ tập trước trung tâm y tế nhỏ mà họ vừa thiết lập.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ những bệnh phổ biến nhất,” Alex nói, trong khi chuẩn bị dụng cụ y tế. “Tôi muốn kiểm tra sức khỏe của từng người.”
“Được,” Kofi gật đầu. “Nhưng hãy nhớ, không phải ai cũng sẵn lòng tiếp nhận điều mới.”
Khi buổi sáng bắt đầu, những người dân từ các bộ lạc khác nhau đã đến. Họ nhìn chằm chằm vào Alex, đôi mắt đầy sự hoài nghi. Một phụ nữ lớn tuổi tiến lên, đôi tay run rẩy.
“Con của tôi bị bệnh,” bà nói. “Nó đã sốt ba ngày rồi.”
Alex ngay lập tức cúi xuống bên cạnh đứa trẻ, kiểm tra thân nhiệt. “Bà đã cho nó uống nước không?” anh hỏi.
“Chúng tôi không có nước sạch,” bà lắc đầu, nước mắt lưng tròng. “Chỉ có nước từ suối.”
“Chúng ta cần phải cung cấp nước sạch cho tất cả mọi người,” Alex nói với Kofi, rồi quay sang bà. “Đừng lo, tôi sẽ giúp đứa trẻ này.”
Đối Mặt Với Khó Khăn
Alex đã rất tập trung vào việc chữa trị, nhưng điều làm anh lo lắng nhất là nguồn cung cấp thuốc. Anh cần thêm thuốc kháng sinh và các loại thuốc khác để giúp đỡ nhiều bệnh nhân hơn. Trong khi làm việc, Alex bắt đầu lên kế hoạch cho việc phát triển một hệ thống cung cấp thuốc từ bên ngoài.
“Chúng ta có thể xây dựng một kho thuốc,” Alex đề xuất với Kofi. “Nếu chúng ta tạo ra mối liên hệ với các tổ chức y tế bên ngoài, có thể họ sẽ giúp đỡ.”
“Nhưng chúng ta không có ai để liên lạc,” Kofi nói, ngập ngừng. “Mọi thứ ở đây đều phụ thuộc vào cách mà chúng ta sống.”
“Vậy thì chúng ta phải làm cho họ thấy sự cần thiết,” Alex đáp, kiên quyết. “Tôi có thể viết thư và vẽ bản đồ, hãy để tôi làm điều đó.”
Lập Kế Hoạch Mới
Sau khi buổi làm việc kết thúc, Alex và Kofi ngồi lại với nhau. Alex lấy ra một tờ giấy và bắt đầu vẽ.
“Đây là nơi chúng ta có thể thiết lập kho thuốc,” anh nói, chỉ vào một vị trí gần trung tâm y tế. “Và ở đây là con đường dẫn đến làng gần nhất.”
“Bạn thực sự tin rằng họ sẽ lắng nghe chúng ta?” Kofi hỏi, ánh mắt lo lắng.
“Tôi tin rằng sự sống còn của bộ lạc phụ thuộc vào việc này,” Alex nói. “Nếu không có thuốc, nhiều người sẽ chết.”
Kofi im lặng một lúc, rồi gật đầu. “Nếu bạn tin, tôi cũng sẽ tin.”
Cuộc Gặp Gỡ Đặc Biệt
Buổi chiều hôm đó, trong lúc họ đang làm việc, một người đàn ông lớn tuổi tên là Nuru đến thăm. Ông có vẻ uy nghi và là người lãnh đạo của bộ lạc. Nuru đứng trước Alex và Kofi, ánh mắt đầy sự nghiêm túc.
“Cậu đến đây để giúp đỡ, nhưng những người khác trong bộ lạc không tin tưởng cậu,” Nuru nói thẳng thừng.
“Tôi hiểu,” Alex nói, không hề nao núng. “Nhưng tôi đang cố gắng cứu sống những người bị bệnh.”
“Giữa những điều cậu mang lại và cách mà chúng tôi sống, có thể có sự mâu thuẫn,” Nuru tiếp tục. “Cậu phải chứng minh rằng những gì cậu làm là có lợi cho chúng tôi.”
“Vậy thì hãy để tôi giúp!” Alex nói, quyết tâm. “Tôi có thể chứng minh điều đó. Chúng ta có thể tổ chức một buổi hội thảo về y học.”
“Buổi hội thảo?” Nuru nhướn mày. “Nó sẽ cần rất nhiều người.”
“Chúng ta có thể làm điều đó,” Kofi nói. “Tôi sẽ kêu gọi mọi người đến. Họ cần thấy những gì Alex có thể làm.”
Cuộc Hội Thảo Đầu Tiên
Hai ngày sau, khi buổi hội thảo diễn ra, không khí hồi hộp bao trùm. Những người dân tập trung tại trung tâm y tế, đôi mắt họ đầy nghi ngờ nhưng cũng tràn đầy hi vọng.
“Chào mọi người, tôi là Alex Carter,” Alex bắt đầu. “Tôi đến đây để giúp đỡ các bạn. Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ về một số căn bệnh mà chúng ta đang phải đối mặt và cách mà chúng ta có thể chữa trị chúng.”
Khi Alex giải thích về các bệnh truyền nhiễm, cách phòng ngừa và điều trị, những người dân bắt đầu chú ý. Anh dùng mô hình để giải thích, kèm theo những ví dụ thực tế từ cuộc sống hàng ngày.
“Chúng ta cần phải hiểu rằng sức khỏe không chỉ đến từ thuốc, mà còn từ lối sống,” Alex nói. “Tôi muốn các bạn tham gia vào việc này. Hãy cho tôi biết những điều các bạn đang làm, và chúng ta có thể tìm ra giải pháp tốt nhất.”
Niềm Tin Bắt Đầu
Sau buổi hội thảo, một số người bắt đầu tiếp cận Alex với câu hỏi. Họ thảo luận về cách cải thiện vệ sinh, cách tìm nước sạch, và quan trọng nhất là cách phối hợp giữa y học hiện đại và truyền thống.
Kofi nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của người dân. “Cậu đã làm được điều gì đó thật sự,” ông nói với Alex.
“Tôi không thể làm điều này một mình,” Alex trả lời. “Đó là nhờ vào sự hỗ trợ của bạn và mọi người ở đây.”
Trong lòng Alex, anh biết rằng hành trình của mình chỉ mới bắt đầu. Nhưng với những bước tiến này, anh cảm thấy như mình đã bắt đầu xây dựng một cầu nối giữa hai thế giới, nơi y học hiện đại và truyền thống có thể cùng tồn tại.
“Chúng ta sẽ tiếp tục, đúng không?” Alex hỏi Kofi, trong khi ánh nắng chiều lấp lánh qua các tán cây.
“Đúng vậy,” Kofi mỉm cười. “Đây mới chỉ là khởi đầu.”