Hồi Sinh Trong Đế Quốc Songhai - Chương 1
Chương 1: Thời Gian Bị Đẩy Lùi
Phòng Thí Nghiệm Vũ Minh – Thế Kỷ 21
Ánh sáng lấp lánh từ các thiết bị khoa học hiện đại chiếu sáng phòng thí nghiệm của Vũ Minh. Các màn hình máy tính đang hiển thị dữ liệu phức tạp về các nền văn minh cổ đại. Vũ Minh, một doanh nhân thành đạt với niềm đam mê nghiên cứu lịch sử, đang đứng bên cạnh thiết bị du hành thời gian mà anh đã mất nhiều năm để phát triển. Hôm nay, anh quyết định thử nghiệm một cuộc du hành thử nghiệm ngắn đến thế kỷ 15, vào thời kỳ Đế quốc Songhai.
Vũ Minh chăm chú quan sát các chỉ số trên bảng điều khiển khi bỗng nhiên một ánh sáng chói lóa bao trùm toàn bộ phòng thí nghiệm. Một tiếng nổ lớn vang lên, và mọi thứ xung quanh anh bắt đầu xoay tròn.
Cảnh Đế quốc Songhai – Thế Kỷ 15
Khi ánh sáng tan đi, Vũ Minh mở mắt và nhận ra mình không còn ở trong phòng thí nghiệm nữa. Trước mặt anh là một cảnh vật hoàn toàn xa lạ – các ngôi nhà bằng đất nung, những con đường bụi bặm, và người dân mặc trang phục truyền thống. Anh đứng giữa một chợ nhộn nhịp ở Timbuktu, trung tâm của Đế quốc Songhai.
“Ôi trời, đây không phải là nơi mình dự định đến!” Vũ Minh thì thầm, cố gắng giữ bình tĩnh.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục truyền thống đi qua, nhìn Vũ Minh với vẻ nghi ngờ.
“Ngươi là ai? Sao lại đứng ở đây như vậy?” người đàn ông hỏi bằng tiếng Songhai, với một giọng điệu đầy quyền lực.
Vũ Minh cố gắng đáp lại bằng tiếng Pháp, ngôn ngữ phổ biến ở khu vực này vào thời kỳ đó, “Tôi… tôi là một người lạc đường. Tôi không biết mình đã đến đây như thế nào.”
Người đàn ông nhíu mày. “Ngươi không biết về nơi này? Thật kỳ lạ. Tên ta là Ahmed. Ngươi có thể đi cùng ta tới nhà của ta để nói chuyện.”
“Cảm ơn ông, Ahmed,” Vũ Minh đáp, cảm thấy nhẹ nhõm vì có người giúp đỡ. “Tôi rất biết ơn.”
Ahmed dẫn Vũ Minh đến một ngôi nhà bằng đất nung đơn giản nhưng thoải mái. Trong khi ngồi uống trà, Vũ Minh bắt đầu giải thích tình huống của mình.
“Thực ra, tôi đến từ một nơi rất xa, từ một thời đại khác,” Vũ Minh nói, cố gắng dùng các từ ngữ dễ hiểu. “Có thể tôi đã bị đưa lùi về quá khứ do một sự cố với thiết bị của tôi.”
Ahmed nhìn Vũ Minh với sự ngạc nhiên không giấu nổi. “Thời đại khác? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy điều đó. Nhưng nếu ngươi là một người lạc đường, chúng ta cần phải tìm cách giúp ngươi.”
Vũ Minh cảm thấy một chút an ủi. “Cảm ơn ông. Tôi cần thời gian để tìm hiểu về nơi này và xem liệu có cách nào để quay về không.”
Khi đêm đến, Vũ Minh ngồi một mình ngoài sân, nhìn lên bầu trời đầy sao. Anh nhận ra rằng anh đang sống trong một thời kỳ hoàn toàn khác với những gì anh từng biết. Anh phải học cách thích nghi và tìm hiểu về nền văn minh này nếu anh muốn sống sót và có cơ hội trở về nhà.
Trong khi đó, Ahmed và các thành viên gia đình của ông bàn bạc với nhau về Vũ Minh. Họ cảm thấy có điều gì đó đặc biệt về người đàn ông lạ mặt này và quyết định sẽ giúp anh.
“Chúng ta không thể để anh ta lạc lỏng như vậy,” Ahmed nói. “Có thể có một cách để giúp anh ta.”
Sáng hôm sau, Vũ Minh tiếp tục khám phá Timbuktu với sự hướng dẫn của Ahmed. Anh học cách hiểu ngôn ngữ và phong tục tập quán địa phương, đồng thời tìm hiểu về Đế quốc Songhai và sự phát triển của nó. Mỗi ngày là một cơ hội mới để anh tìm hiểu và thích nghi với thế giới kỳ lạ mà anh đang sống trong đó.
Vũ Minh biết rằng hành trình của anh chỉ mới bắt đầu. Anh phải làm việc chăm chỉ, học hỏi và tìm cách sử dụng kiến thức hiện đại của mình để không chỉ sống sót mà còn tìm cách quay trở về thời đại của mình.