Hồi Ức Chiến Tranh Bác Sĩ Xuyên Không - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Từ Một Giấc Mơ
Edward Holloway, một bác sĩ trẻ tuổi, đắm chìm trong những cuốn sách dày cộp về lịch sử Chiến tranh 100 năm giữa Anh và Pháp. Trong căn phòng nhỏ của mình, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn hắt lên những trang giấy vàng ố, nơi mà anh ghi chép lại những câu chuyện của những người lính, những cuộc chiến tranh tàn khốc và cả những giấc mơ hòa bình.
“Cuộc chiến này kéo dài đến một thế kỷ,” Edward thì thầm, tự hỏi liệu có ai từng mơ ước sẽ thoát khỏi vòng tay của chiến tranh. Anh mơ ước có thể thay đổi những số phận bi thảm đó.
Bất chợt, một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, cuốn đi những tờ giấy trên bàn. Edward giật mình, đứng dậy và đóng chặt cửa sổ. Khi quay lại, anh cảm thấy chóng mặt và bỗng chốc ngã quỵ xuống ghế.
Khi mở mắt, Edward không còn thấy căn phòng quen thuộc nữa. Anh nằm giữa một khu rừng rậm rạp, âm thanh ầm ĩ của tiếng chém giết vang vọng khắp nơi. Hơi thở gấp gáp, anh đứng dậy, cố gắng lấy lại tinh thần. Trước mặt anh là một trận chiến tàn khốc giữa quân đội Anh và Pháp, những người lính mặc áo giáp sáng loáng và những chiếc cờ bay phấp phới trong không khí.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Edward thầm hỏi, cảm thấy choáng váng.
Người lính bên cạnh anh, một thanh niên có bộ râu đen xồm xoàm, gắt lên: “Cậu đứng đó làm gì? Điên à? Mau tránh ra nếu không muốn bị đạn bắn trúng!”
Edward chưa kịp hiểu chuyện gì, thì một mảnh vỡ của một thanh kiếm văng tới, cắm phập vào gốc cây gần đó. Anh nhảy lùi, lòng thắt lại vì sợ hãi.
“Cậu không phải là quân Pháp, phải không?” người lính hỏi, ánh mắt hoài nghi.
“Không, tôi… tôi chỉ là một bác sĩ!” Edward vội vàng trả lời. “Tôi không muốn tham gia vào trận chiến này!”
Người lính nhướng mày. “Một bác sĩ? Chúng tôi cần người chăm sóc thương binh, không cần người sợ hãi như cậu!”
“Vậy thì hãy để tôi giúp!” Edward đáp, nhận ra đây có thể là cơ hội duy nhất để sống sót trong thế giới kỳ lạ này.
Một giờ sau, Edward đã được đưa đến một trại quân y dã chiến, nơi mà những tiếng rên rỉ và kêu gọi cứu giúp vang lên khắp nơi. Hình ảnh thương binh nằm la liệt trên đất, băng bó chằng chịt, khiến anh lạnh gáy.
“Đưa cho tôi bộ dụng cụ y tế!” Edward quát lên, tự tin hơn khi thấy một nhóm người đang hoảng loạn. Một người lính trẻ, khuôn mặt đầy máu, nhìn anh với ánh mắt hy vọng.
“Cậu biết cách làm gì không?” người lính hỏi.
“Chắc chắn rồi. Tôi có thể giúp mọi người,” Edward đáp, lòng dũng cảm trỗi dậy. Anh nhanh chóng bắt tay vào công việc, băng bó, khâu vết thương, và chăm sóc cho từng người một.
Trong lúc làm việc, một người phụ nữ xuất hiện, mái tóc dài đen tuyền và bộ váy xám tồi tàn. Cô ấy nhìn anh với đôi mắt sắc lạnh, nhưng cũng đầy lo âu.
“Bạn đang làm gì ở đây, bác sĩ?” cô hỏi, giọng điệu nghiêm túc.
“Tôi chỉ muốn giúp đỡ,” Edward trả lời, không thể kiềm chế cảm xúc của mình. “Mọi người cần chăm sóc.”
“Chúng ta đang ở giữa chiến tranh,” cô nhấn mạnh, “mỗi phút đều quý giá. Tôi là Isabelle, một y tá. Nếu bạn thật sự muốn giúp, hãy theo tôi!”
Edward gật đầu, và cùng Isabelle, họ lao vào công việc. Trong khi Edward loay hoay băng bó thương binh, Isabelle chỉ huy những người khác, tổ chức chăm sóc và phân loại thương binh.
Một trận đánh lớn xảy ra gần đó, và tiếng súng nổ vang rền như sấm. Edward lo lắng nhìn ra phía xa, nơi bóng dáng của quân Pháp đang tiến tới.
“Chúng ta cần di chuyển, nhanh lên!” Isabelle hối thúc. “Nơi này không an toàn!”
Edward cùng Isabelle và những người khác nhanh chóng rời khỏi trại quân y, tìm kiếm nơi trú ẩn. Trong lúc chạy trốn, họ nghe thấy tiếng gầm gừ của súng đại bác và những tiếng la hét của quân lính.
“Chúng ta không thể để thương binh ở lại!” Edward kêu lên, cảm thấy có trách nhiệm với những người anh vừa chăm sóc.
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng không thể mạo hiểm mạng sống của mình!” Isabelle đáp, nhưng ánh mắt của cô thể hiện sự đồng cảm.
Edward quyết định: “Tôi sẽ quay lại, giúp họ ra ngoài. Cô hãy tìm nơi an toàn!”
“Không, tôi sẽ đi cùng!” Isabelle quả quyết. “Chúng ta không thể bỏ rơi họ.”
Họ trở lại trại quân y trong cơn hỗn loạn, và nhìn thấy một nhóm lính đang cố gắng giúp đỡ những người bị thương. Edward và Isabelle cùng nhau hành động, phối hợp để đưa thương binh ra ngoài.
“Đưa tôi cánh tay này!” Edward ra lệnh, trong khi Isabelle cầm băng gạc và thuốc men, giúp băng bó vết thương.
Khi những viên đạn bay vù vù xung quanh, họ không chỉ chiến đấu với kẻ thù bên ngoài mà còn với cả nỗi sợ hãi bên trong. Edward cảm thấy như đang sống trong một cơn ác mộng, nhưng lòng kiên trì của anh không cho phép anh dừng lại.
“Chúng ta sắp xong rồi!” Isabelle kêu lên, ánh mắt kiên định. “Cố lên, đừng bỏ cuộc!”
Cuối cùng, khi những người bị thương đã được đưa ra an toàn, Edward và Isabelle ngã quỵ xuống đất, thở hổn hển. Họ đã sống sót qua một cơn bão đạn, nhưng cuộc chiến vẫn tiếp diễn.
“Chúng ta đã làm được,” Edward thở phào, nhìn vào mắt Isabelle, thấy trong đó một tia hy vọng.
“Đúng, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu,” Isabelle đáp, nắm chặt tay Edward. “Chúng ta cần tiếp tục. Còn nhiều người cần giúp đỡ.”
Edward gật đầu, lòng đầy quyết tâm. Họ đã vượt qua cơn ác mộng đầu tiên, và giờ đây, những thử thách phía trước đang chờ đợi.
Câu chuyện đã bắt đầu, và Edward biết rằng anh không chỉ là một bác sĩ nữa. Anh là một phần của lịch sử, một phần của cuộc chiến. Trong thế giới đầy hỗn loạn này, anh sẽ tìm cách giúp đỡ, cứu sống, và có thể thay đổi tương lai.