Hồi Ức Chiến Tranh Bác Sĩ Xuyên Không - Chương 10
Chương 10: Trở Về Hay Ở Lại?
Trời đã sáng dần, và ánh nắng ấm áp chiếu rọi qua những tán cây, nhưng trong lòng Edward, sự trống rỗng và nỗi đau vẫn đè nặng. Hình ảnh Isabelle nằm bất động trong vòng tay anh vẫn ám ảnh tâm trí. Anh không thể quên được nụ cười của cô, và anh biết rằng cô đã hy sinh để cứu những người còn lại. Cô đã là một phần quan trọng trong cuộc chiến này, và sự ra đi của cô như một nhát dao đâm vào trái tim anh.
Edward và nhóm lính khác đã tìm được một nơi an toàn, nhưng không ai trong họ có thể thư giãn. Họ đã mất nhiều người bạn trong trận chiến, và giờ đây, trách nhiệm nặng nề đè lên vai từng người.
“Chúng ta cần phải tổ chức lại,” Marcus nói, cố gắng khơi dậy tinh thần cho mọi người. “Isabelle đã hy sinh vì chúng ta. Chúng ta không thể để điều đó trở thành vô nghĩa.”
“Đúng vậy,” Edward gật đầu, nhưng anh cảm thấy khó khăn để nói tiếp. “Chúng ta phải nhớ rằng chúng ta không chỉ chiến đấu cho bản thân mình, mà còn vì những người đã mất.”
Sau khi tổ chức một buổi họp ngắn, nhóm lính đã quyết định rằng họ cần phải trở lại trại để thu thập những gì còn lại, cũng như làm rõ tình hình cho những người còn sống. Edward đứng trước đám đông, cảm thấy trách nhiệm trong lòng.
“Chúng ta sẽ trở lại nơi đó, không chỉ để tìm kiếm những người còn lại mà còn để đảm bảo rằng không có ai phải chịu đựng thêm nữa,” Edward nói, giọng đầy quyết tâm. “Tôi biết rằng chúng ta đã mất mát nhiều, nhưng chúng ta phải đứng bên nhau.”
Marcus và những người lính khác gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Họ biết rằng dù có nguy hiểm, nhưng họ không thể từ bỏ.
Họ đã lên kế hoạch cho cuộc hành trình trở lại. Edward và nhóm lính chia nhau ra thành những đội nhỏ, mỗi đội sẽ có một nhiệm vụ cụ thể. Khi họ bắt đầu tiến về phía trại, Edward cảm thấy một nỗi lo sợ len lỏi trong lòng, nhưng cũng có một niềm hy vọng mới trỗi dậy. Anh biết rằng họ đang chiến đấu cho một điều gì đó lớn lao hơn bản thân mình.
Khi đến gần trại, họ bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu của sự tàn phá. Nhiều lều đã bị đốt cháy, và không khí tràn ngập sự im lặng đáng sợ. Edward cảm thấy trái tim mình nặng trĩu khi nhìn thấy những gì còn lại của nơi mà họ đã từng gọi là nhà.
“Phải cẩn thận,” một người lính nói, ánh mắt đề phòng. “Chúng ta không biết quân Pháp có còn ở đây hay không.”
Khi họ bước vào trong trại, một cảm giác bất an bao trùm. Edward dẫn đầu, tay cầm chắc thanh kiếm, lắng nghe từng âm thanh nhỏ. Họ nhanh chóng kiểm tra từng lều, và rồi, khi đến gần lều y tế, họ phát hiện ra một nhóm thương binh còn sống.
“Chúng tôi đã nghĩ rằng mọi người sẽ không quay lại!” một lính kêu lên, khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
Edward và các lính nhanh chóng bắt tay vào việc chăm sóc cho những thương binh còn lại. Họ băng bó, truyền nước và cố gắng làm mọi thứ có thể để cứu giúp những người cần thiết.
“Tôi không thể tin rằng chúng ta lại sống sót,” một thương binh tên là Jacob nói, ánh mắt đầy cảm kích. “Cảm ơn các bạn đã trở lại.”
Sau khi hoàn tất việc chăm sóc, Edward nhìn vào mắt từng người lính. “Chúng ta đã mất mát nhiều, nhưng hãy nhớ rằng chúng ta còn sống. Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu cho những người đã ra đi.”
Một cuộc họp nhanh chóng được tổ chức giữa nhóm lính còn sống. Họ thảo luận về việc làm thế nào để bảo vệ trại và những thương binh còn lại.
“Chúng ta cần một kế hoạch rõ ràng,” Marcus nói. “Nếu quân Pháp quay lại, chúng ta không thể để họ tấn công vào đây lần nữa.”
Edward đồng tình. “Chúng ta phải củng cố phòng thủ và tổ chức các nhóm canh gác. Đồng thời, chúng ta cũng cần tìm hiểu thêm về quân Pháp để biết rõ họ đang lên kế hoạch gì.”
Những ngày tiếp theo, Edward cùng các lính không ngừng làm việc để củng cố trại. Họ tổ chức lại các lều, xây dựng phòng thủ, và bảo vệ những thương binh đang cần sự chăm sóc. Edward cảm thấy mình không chỉ là một bác sĩ nữa, mà còn là một nhà lãnh đạo, người phải gánh vác trách nhiệm cho tất cả mọi người.
Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn luôn canh cánh nỗi nhớ Isabelle. Cô đã hy sinh vì sự nghiệp này, và mỗi lần nhìn vào ánh mắt của các lính, anh cảm thấy có một sức mạnh mới trong mình, một động lực để không bao giờ từ bỏ.
Một buổi tối, khi tất cả đã trở về lều, Edward quyết định kể cho mọi người nghe về những người đã hy sinh. “Chúng ta không thể quên những người đã mất,” anh bắt đầu. “Isabelle đã cho chúng ta thấy giá trị của sự hy sinh. Cô ấy đã dũng cảm đứng lên để cứu giúp người khác. Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu vì cô ấy, vì tất cả những gì chúng ta đã trải qua.”
Những người lính xung quanh im lặng, lòng họ tràn đầy cảm xúc. Họ hiểu rằng họ không chỉ đang chiến đấu cho chính mình mà còn cho những người đã ra đi. Họ sẽ không để những hy sinh đó trở thành vô nghĩa.
Khi mùa đông đến gần, quân Pháp không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ ngừng lại. Edward và nhóm lính quyết định rằng họ cần phải chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn hơn, và họ không thể ngồi chờ đợi. Họ bắt tay vào việc tổ chức lại và củng cố vị trí của mình.
“Có thể chúng ta sẽ phải tấn công trước,” Marcus đề xuất. “Nếu chúng ta không hành động, quân Pháp sẽ không cho chúng ta một cơ hội nào.”
Edward gật đầu. “Đúng. Chúng ta cần phải làm điều này không chỉ để bảo vệ mình mà còn để đẩy lùi quân thù.”
Khi chuẩn bị cho cuộc tấn công, Edward cảm thấy lòng mình tràn đầy quyết tâm. Họ đã có một đội ngũ mạnh mẽ, và cùng nhau, họ có thể tạo ra sự khác biệt. Anh biết rằng mọi người đều đang đặt niềm tin vào anh, và anh sẽ không làm họ thất vọng.
“Khi chúng ta tiến vào trận chiến này, hãy nhớ rằng chúng ta đang chiến đấu cho sự sống, cho tự do và cho tương lai,” Edward nói, giọng đầy kiên quyết. “Hãy đứng bên nhau, và chúng ta sẽ giành chiến thắng.”
Cuộc tấn công diễn ra với sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Edward dẫn đầu nhóm lính, lòng đầy hy vọng và dũng cảm. Họ đã sẵn sàng để đối đầu với quân Pháp, và quyết tâm không cho phép sự hy sinh của Isabelle trở thành vô nghĩa.
Và như vậy, hành trình của Edward không chỉ là một cuộc chiến chống lại kẻ thù bên ngoài, mà còn là một cuộc chiến để bảo vệ những giá trị của tình người, sự hy sinh và lòng dũng cảm. Anh sẽ tiếp tục chiến đấu vì tất cả những gì mà Isabelle và những người khác đã hy sinh, quyết tâm xây dựng một tương lai hòa bình cho tất cả mọi người.