Hồi Ức Chiến Tranh Bác Sĩ Xuyên Không - Chương 2
Chương 2: Nơi Ở Mới
Edward tỉnh dậy trong một căn lều tạm bợ, ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn dầu chiếu sáng khắp nơi. Xung quanh anh là âm thanh của những người lính đang trò chuyện, những tiếng rên rỉ của thương binh và mùi thuốc kháng sinh nồng nặc. Cảm giác mệt mỏi và đau đớn lan tỏa trong cơ thể khiến anh cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy!” một giọng nói vang lên. Edward quay lại, thấy người lính với bộ râu xồm xoàm hôm qua, đang đứng bên cạnh giường của mình.
“Bạn là ai?” Edward hỏi, giọng còn yếu ớt.
“Tên tôi là Thomas,” người lính trả lời, nụ cười lấp lánh trên khuôn mặt. “Cậu đã giúp chúng tôi cứu sống nhiều người tối qua. Mọi người đang rất biết ơn cậu.”
Edward cảm thấy một luồng nhiệt huyết chạy qua cơ thể. “Tôi chỉ làm những gì tôi có thể,” anh đáp. “Nhưng tình hình hiện giờ thế nào?”
Thomas thở dài. “Chúng ta đã mất rất nhiều người trong trận đánh. Nhưng đội ngũ y tế của chúng ta cần thêm sự giúp đỡ. Cậu có thể ở lại đây, giúp chúng tôi chứ?”
Edward gật đầu. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể.”
Sau bữa sáng đơn giản, Edward được dẫn đến khu vực y tế của trại. Nơi đây, những thương binh nằm la liệt, khuôn mặt họ nhợt nhạt và đau đớn. Isabelle đang bận rộn bên một người lính, và khi nhìn thấy Edward, cô mỉm cười.
“Chào mừng trở lại, bác sĩ,” Isabelle nói, đôi mắt lấp lánh sự hy vọng. “Chúng ta cần bắt đầu ngay. Còn rất nhiều việc phải làm.”
Edward đi theo cô, giúp đỡ các thương binh. Cảm giác sợ hãi và mệt mỏi dần tan biến, nhường chỗ cho sự quyết tâm và trách nhiệm. Họ làm việc cùng nhau, chăm sóc từng người một, băng bó vết thương, truyền nước và an ủi họ.
“Này, bác sĩ,” một thương binh trẻ tuổi tên là Henry nói, trong khi Edward đang băng bó vết thương cho anh. “Cậu không phải là người ở đây, phải không?”
Edward ngừng lại, không biết phải trả lời thế nào. “Tôi… không phải. Tôi đến từ một nơi khác.”
“Khác? Như thế nào?” Henry hỏi, vẻ mặt hiếu kỳ.
Edward suy nghĩ một lúc, rồi quyết định nói dối. “Tôi đến từ một nơi xa xôi, nơi mà chiến tranh không còn tồn tại.”
“Điều đó nghe thật tuyệt!” Henry thở dài. “Tôi chỉ ước có thể thoát khỏi nơi này và sống một cuộc sống bình yên.”
Edward cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. “Chúng ta sẽ tìm cách,” anh nói, cảm thấy trách nhiệm nặng nề trong việc phải bảo vệ những con người này.
Trong lúc làm việc, Edward nhận thấy một bức tranh lớn vẽ về cuộc chiến giữa quân Anh và Pháp treo trên tường. Hình ảnh các chiến binh dũng cảm cùng cờ quạt bay phấp phới. Cảm xúc dâng trào trong lòng Edward. Anh biết rằng những người này không chỉ là những cái tên trong sách lịch sử. Họ là những con người có gia đình, ước mơ và hi vọng.
“Edward, qua đây!” Isabelle gọi lớn, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. “Chúng ta cần chuẩn bị cho những thương binh mới. Họ sẽ đưa đến từ trận đánh sắp tới.”
Edward gật đầu, cùng Isabelle chạy đến khu vực tiếp nhận thương binh. Không lâu sau, tiếng vó ngựa và tiếng xe cứu thương vang lên. Một đội lính được đưa về, gương mặt họ đầy mồ hôi và nỗi sợ hãi.
“Nhanh lên! Có người bị thương nặng!” một người lính kêu lên, trong khi những người khác đẩy cáng cứu thương vào khu y tế.
Edward và Isabelle ngay lập tức lao vào công việc. Họ phân loại thương binh, đưa những người cần chăm sóc gấp vào trong. Khi Edward đang chăm sóc một người lính có vết thương nghiêm trọng ở ngực, Isabelle chạy đến với một gói thuốc.
“Đưa tôi thuốc giảm đau!” cô kêu lên.
Edward nhanh chóng làm theo, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Họ làm việc liên tục, và không có gì khác ngoài tiếng thở hổn hển của thương binh và tiếng gầm gừ của trận chiến bên ngoài.
Khi những thương binh đã được chăm sóc, Edward và Isabelle ngồi bên ngoài lều, thở hắt ra. Không khí nặng nề, nhưng có một sự yên tĩnh tạm thời.
“Chúng ta đã làm được,” Edward thở phào. “Nhưng không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
Isabelle gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm. “Chúng ta cần lên kế hoạch cho những thương binh mới. Họ sẽ còn nhiều người nữa.”
“Chắc chắn rồi,” Edward đáp, nhưng cảm giác lo lắng trong lòng không ngừng gia tăng. “Liệu chúng ta có thể thay đổi được điều gì không?”
Isabelle quay lại, nhìn thẳng vào mắt Edward. “Nếu có ai đó có thể, đó chính là chúng ta. Chúng ta phải tin tưởng vào những gì mình làm.”
Edward cảm thấy một làn sóng sức mạnh trào dâng trong lòng. Họ đã đến đây không chỉ để tồn tại, mà để mang lại hy vọng, cứu sống những người xung quanh. Anh quyết tâm rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bao giờ từ bỏ.
Trong đêm tối, khi những ngọn lửa trại cháy sáng, Edward và Isabelle cùng nhau ngồi bên lửa, trò chuyện về những giấc mơ và hoài bão của mình. Họ không chỉ là bác sĩ và y tá, mà còn là những người bạn, cùng nhau chống lại sự tàn bạo của chiến tranh.
“Chúng ta sẽ tìm thấy một con đường dẫn đến hòa bình,” Isabelle nói, ánh mắt kiên định.
Edward gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng. Họ có thể thay đổi số phận, từng người một. Cuộc chiến này vẫn còn dài, nhưng họ đã bắt đầu một hành trình mới, và anh biết rằng họ sẽ không bao giờ đơn độc.
Câu chuyện chưa dừng lại ở đây. Edward đã đến với một sứ mệnh lớn lao hơn. Anh không chỉ là một bác sĩ; anh là người tạo ra sự khác biệt trong một thế giới đầy đau thương. Hành trình của anh và Isabelle chỉ mới bắt đầu.