Hồi Ức Chiến Tranh Bác Sĩ Xuyên Không - Chương 3
Chương 3: Cuộc Chiến Bắt Đầu
Mặt trời lặn dần về phía chân trời, nhuộm bầu trời một màu cam rực rỡ, nhưng không khí xung quanh vẫn ngột ngạt bởi những lo âu và sợ hãi. Edward cảm thấy nỗi bất an dâng lên khi nghe tiếng trống trận vọng lại từ xa, báo hiệu một cuộc tấn công mới sắp xảy ra. Những ngày gần đây, trận chiến không ngừng gia tăng, và quân Pháp dường như đang chuẩn bị cho một cuộc phản công lớn.
“Edward! Mau lại đây!” Isabelle gọi lớn từ bên lều. “Chúng ta cần chuẩn bị cho thương binh.”
Edward chạy nhanh đến bên cô, cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. “Có thông tin gì về trận đánh sắp tới không?” anh hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Nghe nói quân Pháp đang tiến về phía chúng ta với lực lượng lớn. Họ sẽ không để chúng ta yên!” Isabelle đáp, ánh mắt cô lấp lánh lo âu.
Edward gật đầu, lòng thắt lại. “Chúng ta cần sẵn sàng cho mọi tình huống. Hãy tập hợp tất cả nhân lực có thể.”
Khi đêm buông xuống, ánh lửa trại chiếu sáng khuôn mặt của những người lính, mỗi người đều mang trong mình một nỗi lo sợ riêng. Họ không chỉ phải chiến đấu với kẻ thù, mà còn phải đối mặt với nỗi sợ hãi mất mát. Edward và Isabelle cùng nhau vận động các tình nguyện viên, tổ chức lại khu vực y tế, chuẩn bị cho số lượng thương binh có thể gia tăng.
“Chúng ta sẽ cần thêm thuốc men,” Edward nhấn mạnh. “Hãy kiểm tra xem có đủ băng gạc và thuốc kháng sinh không.”
“Để tôi đi kiểm tra,” một người lính trẻ tên là Henry nói, vừa khập khiễng bước đi với vết thương trên chân. “Tôi có thể giúp.”
“Henry, cậu cần nghỉ ngơi!” Isabelle lo lắng.
“Tôi không thể ngồi yên trong lúc mọi người đang gặp nguy hiểm,” Henry khăng khăng. “Tôi sẽ làm mọi thứ có thể.”
Edward cảm thấy nỗi đau trong lòng khi nhìn thấy sự dũng cảm của Henry. “Cậu làm tốt lắm,” anh nói, cố gắng cổ vũ. “Hãy nhanh chóng trở lại nhé!”
Trận chiến bắt đầu vào sáng hôm sau, âm thanh tiếng súng vang vọng như sấm rền. Edward và Isabelle đang làm việc bên lều khi một người lính lao vào, khuôn mặt tái mét. “Quân Pháp đang tấn công! Họ đã đến gần đây rồi!”
“Nhanh lên! Chúng ta cần đưa tất cả thương binh vào nơi an toàn!” Isabelle quát lớn, không để nỗi sợ hãi chiếm lĩnh.
Edward và Isabelle lao ra ngoài, cùng nhau giúp đỡ những thương binh đang nằm rải rác. Tiếng đạn bay vù vù qua tai họ, nhưng họ không thể ngừng lại. Mỗi người cần được cứu, và họ đã có thể làm điều đó.
Khi một người lính trẻ bị thương nặng được đưa vào lều, Edward nhanh chóng nhận ra rằng vết thương của anh ta rất nghiêm trọng. “Cần một cái dây buộc chặt! Anh ấy đang mất máu!” Edward kêu lên.
Henry chạy đến, đưa cho Edward một cuộn băng gạc. “Làm đi, tôi sẽ giữ vết thương!” anh ta nói, mắt đầy quyết tâm.
Edward bắt tay vào công việc, cố gắng nhanh chóng nhưng cẩn thận. “Cậu có thể làm được,” Edward an ủi, cảm thấy trách nhiệm nặng nề.
Sau khi điều trị xong, Edward nhìn quanh. Những người lính đang hoảng loạn, những âm thanh của tiếng súng đạn và tiếng la hét vang vọng khắp nơi. Họ không thể ngồi yên khi các đồng đội của mình đang chiến đấu bên ngoài.
“Chúng ta phải làm gì đó!” Isabelle nói, sự lo lắng tràn ngập trong ánh mắt.
Edward biết rằng họ cần phải truyền cảm hứng cho những người lính. “Hãy tập hợp mọi người lại! Chúng ta cần một kế hoạch!” anh nói.
Người lính Thomas đứng lên, khuôn mặt kiên quyết. “Chúng ta không thể để quân Pháp chiếm đóng nơi này. Hãy tổ chức một đội quân nhỏ để ngăn chặn họ!”
Edward nhìn vào ánh mắt của những người lính, thấy sự kiên định và sức mạnh. “Đúng! Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Mỗi người trong số các bạn đều có thể giúp đỡ, ngay cả khi không phải là một chiến binh.”
Họ bắt đầu lập kế hoạch, những ánh mắt sáng lên với quyết tâm. Trong khi đó, tiếng súng bên ngoài càng ngày càng gần, nhưng tinh thần của họ không hề bị lay chuyển.
Khi đội quân nhỏ được tổ chức, Edward biết rằng không phải tất cả mọi người sẽ trở về. “Hãy cẩn thận và trở về an toàn!” anh nói với họ. “Tôi sẽ ở lại đây, chuẩn bị cho những thương binh tiếp theo.”
Henry và một số người lính trẻ tuổi gật đầu, nhưng họ cũng không quên dặn dò Edward. “Đừng quên chúng tôi, bác sĩ!” một người lính nói. “Chúng tôi sẽ trở lại.”
Edward mỉm cười, cảm thấy lòng dũng cảm của họ lan tỏa. “Hãy chiến đấu vì chính mình, vì những người xung quanh.”
Trận chiến diễn ra ngoài kia, và tiếng súng, tiếng la hét không ngừng vang vọng. Edward và Isabelle tiếp tục chăm sóc những thương binh được đưa về. Họ băng bó, truyền nước, và cố gắng giữ tinh thần cho những người đang nằm trong lều.
“Chúng ta sẽ vượt qua,” Isabelle nói với một thương binh, nắm chặt tay anh ta. “Hãy giữ vững niềm tin.”
Edward cố gắng làm theo lời cô. Anh biết rằng họ đang ở trong một cuộc chiến không chỉ vì đất nước mà còn vì những người bạn, những con người mà họ đã cứu sống.
Khi bóng đêm buông xuống, những ánh đèn trại sáng lên, nhưng không khí vẫn ngột ngạt. Edward nghe thấy tiếng chân chạy vội vã, tiếng thở hổn hển của những người trở về từ trận đánh.
“Chúng ta đã làm được!” một giọng nói hớt hải vang lên. “Quân Pháp đã bị đánh bại!”
Cả lều bùng nổ trong tiếng hoan hô. Edward cảm thấy một làn sóng phấn khích tràn ngập lòng mình, nhưng vẫn có nỗi lo lắng ẩn giấu. Họ đã sống sót qua cơn bão này, nhưng cuộc chiến còn dài.
Henry bước vào, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn ánh lên sự phấn khởi. “Chúng ta đã đánh bại họ, bác sĩ! Nhưng có rất nhiều người bị thương.”
Edward gật đầu, trái tim chùng xuống. “Chúng ta phải sẵn sàng cho những gì sắp tới. Cuộc chiến này chưa kết thúc.”
Nhưng trong khoảnh khắc, sự hân hoan đã ngự trị. Họ đã chiến thắng một trận đấu, nhưng vẫn còn nhiều thử thách phía trước. Edward nhận ra rằng, trong cuộc chiến này, không chỉ có những viên đạn và mũi tên, mà còn có lòng dũng cảm, tình bạn và sự kiên định.
Họ đã cùng nhau vượt qua một cuộc chiến, và Edward biết rằng nếu họ đứng bên nhau, không gì có thể ngăn cản được họ. Hành trình của họ chưa kết thúc. Mỗi ngày mới lại mang đến những cơ hội và thử thách mới. Và Edward, cùng Isabelle và những người lính khác, sẽ không bao giờ từ bỏ.