Hồi Ức Chiến Tranh Bác Sĩ Xuyên Không - Chương 5
Chương 5: Liên Minh Bất Ngờ
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu rực rỡ trên khu trại, nhưng không khí vẫn nặng nề. Edward và Isabelle quyết tâm tìm ra những người đang gieo rắc nghi ngờ và chia rẽ trong đội ngũ. Họ bắt đầu bằng việc tìm hiểu xem ai đã tham gia vào buổi tập huấn và ai là người có thái độ hoài nghi nhất.
“Chúng ta cần phải tìm ra ai đứng sau những tin đồn đó,” Edward nói với Isabelle trong khi họ đi bộ quanh trại. “Hãy bắt đầu từ những người đã thể hiện sự không tin tưởng.”
“Đúng vậy,” Isabelle đồng tình. “Tôi sẽ hỏi một số người lính trong nhóm. Có thể họ biết điều gì đó mà chúng ta chưa biết.”
Trong khi Isabelle đi gặp các lính nữ, Edward quyết định trò chuyện với một số người lính ở khu vực huấn luyện. Anh tiếp cận một nhóm đang tập luyện và cố gắng nghe ngóng xem họ có ý kiến gì về sự lãnh đạo của mình và Isabelle.
“Chào mọi người,” Edward nói, cố gắng tỏ ra thân thiện. “Mọi người có thấy buổi tập huấn hôm qua thế nào?”
“Có, nhưng không phải ai cũng tin rằng chúng ta cần bác sĩ chỉ huy,” một người lính tên là Marcus đáp, nhìn thẳng vào Edward. “Nhiều người nghĩ rằng các anh chỉ nên lo việc chữa bệnh chứ không phải lãnh đạo.”
Edward cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. “Nhưng chúng ta đều đang ở đây vì mục tiêu chung. Nếu không có sự lãnh đạo, chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả.”
Marcus nhún vai. “Mọi người không tin tưởng vào sự lãnh đạo của những người không phải chiến binh. Họ nghĩ rằng các anh không hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh.”
Edward gật đầu, hiểu rằng họ cần phải thay đổi nhận thức của những người lính này. “Tôi hiểu. Nhưng chúng ta có thể làm điều gì đó để chứng minh rằng chúng tôi có thể lãnh đạo và giúp đỡ mọi người.”
“Nhưng làm thế nào?” Marcus hỏi. “Nếu một trận chiến diễn ra, các anh sẽ làm gì? Có đủ dũng cảm để chiến đấu không?”
“Tôi không phải là chiến binh, nhưng tôi có thể giúp cứu sống những người cần thiết,” Edward nói với sự kiên định. “Tôi sẽ không ngần ngại đứng bên cạnh các anh nếu điều đó cần thiết.”
Cùng lúc đó, Isabelle đang trò chuyện với một nhóm lính nữ trong khu vực y tế. “Các bạn có thấy buổi tập huấn hôm qua như thế nào không?” cô hỏi, cố gắng nhận phản hồi.
“Không tệ,” một lính nữ tên là Clara nói. “Nhưng chúng tôi vẫn thấy có sự hoài nghi về khả năng lãnh đạo của Edward và anh ấy.”
“Điều gì làm các bạn không tin tưởng?” Isabelle hỏi, cảm thấy nỗi lo lắng dâng lên.
“Mọi người cảm thấy rằng một bác sĩ không thể hiểu được nỗi đau và mất mát trên chiến trường,” Clara giải thích. “Họ nghĩ rằng chỉ những ai đã trải qua trận chiến mới đủ tư cách lãnh đạo.”
Isabelle gật đầu, cảm thấy cần phải làm điều gì đó để thay đổi suy nghĩ này. “Chúng ta cần chứng minh rằng sự lãnh đạo không chỉ đến từ kinh nghiệm chiến tranh, mà còn từ sự đồng cảm và khả năng cứu sống.”
Khi Edward và Isabelle gặp lại nhau, họ chia sẻ những gì đã thu thập được từ các lính. “Nhiều người vẫn còn hoài nghi về khả năng của chúng ta,” Edward nói. “Họ không tin rằng một bác sĩ có thể lãnh đạo.”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta cần phải thay đổi cách nhìn nhận của họ,” Isabelle đáp. “Có lẽ chúng ta cần tổ chức một hoạt động để chứng minh cho họ thấy rằng chúng ta có thể làm tốt hơn.”
“Có thể tổ chức một cuộc thi về khả năng sơ cứu?” Edward đề xuất. “Điều này không chỉ giúp họ nâng cao kỹ năng mà còn cho họ thấy rằng chúng ta có thể lãnh đạo.”
“Ý tưởng hay!” Isabelle nói, ánh mắt sáng lên. “Chúng ta sẽ mời tất cả lính tham gia và tổ chức một cuộc thi. Nếu họ thấy chúng ta có thể giúp đỡ và dẫn dắt, có lẽ họ sẽ tin tưởng hơn.”
Edward và Isabelle bắt tay vào việc chuẩn bị cho cuộc thi. Họ lập danh sách các kỹ năng cần thiết, tạo ra các trạm thực hành và chuẩn bị những phần thưởng nhỏ cho những người chiến thắng. Trong suốt những ngày tiếp theo, không khí trong trại bắt đầu thay đổi. Các lính tham gia vào các buổi tập luyện với sự hứng thú.
Cuối cùng, ngày cuộc thi cũng đã đến. Mọi người tập trung tại khu vực tập luyện, không khí hào hứng tràn ngập. Edward và Isabelle đứng trước đám đông, cảm thấy hồi hộp nhưng cũng rất tự tin.
“Chào mừng các bạn đến với cuộc thi sơ cứu hôm nay!” Edward bắt đầu, tiếng nói của anh vang vọng trong không gian. “Chúng ta sẽ thử thách khả năng của từng người, và hy vọng mọi người sẽ học hỏi được điều gì đó mới mẻ.”
Isabelle tiếp lời, “Những người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng nhỏ từ chúng tôi, nhưng điều quan trọng nhất là sự học hỏi và khả năng giúp đỡ nhau trong những lúc khó khăn.”
Cuộc thi bắt đầu với những bài kiểm tra khác nhau. Các lính được chia thành các đội và thực hiện các nhiệm vụ như băng bó vết thương, sơ cứu cho người bị ngất xỉu, và điều trị cho những người bị thương trong các tình huống giả định. Edward và Isabelle đi vòng quanh, quan sát và hướng dẫn các đội, động viên họ khi họ thực hiện.
“Tốt lắm! Hãy chú ý vào việc kiểm soát vết thương!” Edward kêu lên khi thấy một đội đang thực hành.
Cuối cùng, khi cuộc thi kết thúc, Edward và Isabelle tập hợp tất cả lại để công bố người thắng cuộc. “Mọi người đã làm rất tốt!” Edward khen ngợi. “Chúng tôi rất tự hào về tất cả các bạn.”
Khi công bố kết quả, những người chiến thắng nhận được phần thưởng nhỏ và những lời khen ngợi từ các đồng đội. Không khí trong trại trở nên phấn khích hơn, và dường như sự hoài nghi đã phần nào lắng xuống. Các lính bắt đầu hiểu rằng Edward và Isabelle không chỉ là bác sĩ, mà còn là những người có thể dẫn dắt và hỗ trợ họ trong những thời khắc khó khăn.
“Cảm ơn các anh đã tổ chức cuộc thi này,” Marcus nói, ánh mắt rạng rỡ. “Chúng tôi đã học được rất nhiều điều.”
“Chúng tôi sẽ làm nhiều hơn nữa để giúp đỡ tất cả các bạn,” Isabelle đáp, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. “Chúng ta là một đội, và chúng ta sẽ đứng bên nhau.”
Khi mọi người ra về, Edward và Isabelle cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Họ đã có thể chứng minh giá trị của mình trong mắt các lính. Nhưng Edward biết rằng vẫn còn những kẻ thù bên trong, những người không dễ dàng từ bỏ sự hoài nghi. Họ sẽ cần phải theo dõi và điều tra thêm để đảm bảo rằng sự đoàn kết này không bị phá vỡ.
“Có một điều chúng ta cần phải làm ngay bây giờ,” Edward nói với Isabelle. “Chúng ta cần phải xác định rõ ràng những người vẫn còn nghi ngờ, và nếu có ai đó đang cố gắng phá hoại sự đoàn kết này, chúng ta phải ngăn chặn họ.”
Isabelle gật đầu, ánh mắt kiên định. “Chúng ta sẽ không để điều này xảy ra. Hãy cùng nhau khám phá sự thật.”
Và như vậy, cuộc chiến không chỉ diễn ra trên chiến trường mà còn trong lòng của những người lính. Edward và Isabelle đã bắt đầu xây dựng một liên minh vững mạnh, nhưng họ cần phải đối mặt với những kẻ thù bên trong để bảo vệ sự đoàn kết và hòa bình trong trại. Hành trình của họ sẽ không dễ dàng, nhưng họ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.