Hồi Ức Chiến Tranh Bác Sĩ Xuyên Không - Chương 7
Chương 7: Chiến Tranh Không Lối Thoát
Mặc dù bầu không khí trong trại đã dần dần cải thiện sau cuộc trò chuyện với nhóm lính hoài nghi, nhưng Edward vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Không khí yên tĩnh thường ngày đã trở lại, nhưng những tiếng thì thầm và ánh mắt nghi ngờ vẫn còn đó. Trong những ngày tiếp theo, anh và Isabelle quyết định tiếp tục theo dõi và tìm kiếm những manh mối về các kẻ thù tiềm ẩn trong trại.
Một buổi chiều, trong lúc đang kiểm tra các thương binh mới được đưa về, Edward nghe thấy những tiếng xì xào từ phía sau. Anh quay lại và thấy một nhóm lính đang tụ tập quanh một cái bàn, họ bàn tán một cách sôi nổi.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đó?” Edward hỏi Isabelle, ánh mắt sắc bén. “Hãy đến xem.”
Họ tiến lại gần và nghe thấy một người lính đang nói lớn: “Tôi không hiểu tại sao chúng ta lại phải nghe lời một bác sĩ không hề có kinh nghiệm chiến trường. Chúng ta cần một người lãnh đạo thực sự, một người đã từng chiến đấu.”
“Đúng vậy!” một người khác thêm vào. “Họ chỉ biết chữa bệnh chứ không biết đến nỗi đau mà chúng ta phải chịu đựng.”
Edward cảm thấy sự tức giận dâng lên trong lòng. “Họ vẫn chưa hiểu rằng cuộc chiến không chỉ là về vũ khí, mà còn là về việc cứu sống những người bị thương,” anh nói với Isabelle, cố gắng giữ bình tĩnh.
Khi nhóm lính thấy Edward đến gần, họ im lặng và nhìn chằm chằm vào anh. Một trong số họ, người đã nói trước đó, đứng lên. “Tôi không tin rằng một người như anh có thể lãnh đạo chúng tôi. Anh không hiểu nỗi đau mà chúng tôi đã trải qua.”
Edward hít một hơi sâu. “Tôi có thể không biết về chiến trường, nhưng tôi hiểu về con người. Tôi đã chứng kiến nỗi đau và sự mất mát. Đó là lý do tại sao tôi ở đây.”
Một người lính khác bước lên, ánh mắt đầy thách thức. “Nếu anh muốn chứng minh rằng anh có thể lãnh đạo, hãy làm điều gì đó để bảo vệ chúng tôi. Hãy đứng bên chúng tôi trong trận chiến sắp tới.”
Edward cảm thấy khó khăn trong việc giữ bình tĩnh. “Tôi không phải là một chiến binh. Nhưng tôi sẽ luôn ở đây để cứu chữa và giúp đỡ mọi người. Đó là nhiệm vụ của tôi.”
Nhưng nhóm lính không dừng lại. Họ bắt đầu chỉ trích và chế giễu Edward. “Bác sĩ chỉ biết chữa bệnh, không biết cầm vũ khí. Chúng tôi không cần anh,” một người nói.
Isabelle cảm thấy bất bình. “Đủ rồi! Edward có thể không phải là chiến binh, nhưng anh ấy là một bác sĩ giỏi. Chúng tôi cần sự lãnh đạo của anh ấy để cứu sống những người đang gặp nguy hiểm.”
Edward cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Dù anh đã cố gắng, nhưng dường như sự hoài nghi vẫn không thể tiêu tan. Anh quyết định rằng họ cần phải có một hành động cụ thể để chứng minh rằng sự lãnh đạo của họ không chỉ là lý thuyết.
Vào buổi chiều, khi tin tức về một cuộc tấn công của quân Pháp lan truyền khắp trại, Edward và Isabelle cùng nhau tập hợp những người lính lại. “Chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho trận chiến này. Chúng ta không thể ngồi chờ đợi mà phải sẵn sàng chiến đấu,” Edward tuyên bố, giọng nói đầy quyết tâm.
“Nhưng làm thế nào chúng ta có thể chiến đấu nếu không có sự lãnh đạo?” một người lính hỏi.
“Tôi sẽ không dẫn dắt các bạn ra chiến trường,” Edward thẳng thắn. “Nhưng tôi sẽ ở đây, chăm sóc và cứu chữa cho những ai bị thương. Và tôi sẽ không ngần ngại đứng bên cạnh các bạn nếu cần thiết.”
Isabelle gật đầu, thêm vào. “Chúng ta sẽ tổ chức một buổi huấn luyện khẩn cấp để chuẩn bị cho trận chiến. Chúng ta cần nâng cao kỹ năng cho tất cả mọi người.”
Khi tiếng trống trận vang lên từ xa, không khí trong trại trở nên căng thẳng. Edward, Isabelle và các lính đã sẵn sàng cho một cuộc chiến không thể tránh khỏi. Họ chia nhau ra thành từng đội, chuẩn bị cho các tình huống khác nhau trong trận chiến.
Nhưng khi cuộc tấn công bắt đầu, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Tiếng súng vang lên, tiếng la hét và tiếng đạn bay vù vù làm cho không khí trở nên ngột ngạt. Edward cảm thấy nỗi lo lắng dâng cao trong lòng. Anh đã không thể ngờ rằng mọi thứ lại diễn ra nhanh chóng đến vậy.
“Chúng ta phải nhanh chóng đưa các thương binh vào nơi an toàn!” Edward hô to. “Isabelle, hãy cùng tôi giúp đỡ những người bị thương!”
Họ lao vào giữa trận chiến, nơi mà những người lính đang vật lộn với kẻ thù. Edward không thể không cảm thấy sự tàn bạo của chiến tranh khi nhìn thấy những người lính gục xuống, máu chảy đỏ trên mặt đất.
Trong khi Edward và Isabelle cố gắng chăm sóc những người bị thương, một vụ nổ lớn xảy ra gần đó, làm cho mọi người kinh hoàng. Cảm giác hoảng loạn lan rộng, và những người lính bắt đầu chạy tán loạn.
“Edward! Chúng ta cần phải ra khỏi đây!” Isabelle kêu lên, tay nắm chặt.
Edward nhìn quanh, thấy nhiều thương binh đang nằm lại, họ cần sự giúp đỡ. “Không! Chúng ta không thể bỏ mặc họ!” anh quát, quyết tâm không từ bỏ.
Tuy nhiên, những người lính khác đã hoảng sợ và bắt đầu tháo chạy. Edward biết rằng nếu không nhanh chóng hành động, nhiều người sẽ không sống sót.
“Chúng ta phải tạo ra một đường an toàn để đưa họ ra khỏi đây!” Edward nói với Isabelle, ánh mắt kiên định. “Hãy giúp tôi!”
Cùng nhau, họ bắt tay vào công việc, cùng các lính khác tổ chức đưa những thương binh vào nơi an toàn. Mỗi giây trôi qua đều đầy căng thẳng, và Edward cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh đang bao trùm lấy họ.
“Giúp tôi với!” một người lính kêu lên, vết thương ở chân khiến anh không thể di chuyển.
Edward không ngần ngại, lao đến, cùng với Isabelle và một số lính khác, nâng thương binh lên cáng và đưa anh về phía lều y tế.
Khi mọi người đã được đưa ra an toàn, Edward quay lại để giúp đỡ thêm. Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt làm anh choáng váng. Nhiều người vẫn đang nằm lại, những tiếng gào thét và tiếng súng vang lên liên tục.
“Edward, chúng ta không thể ở lại lâu hơn nữa!” Isabelle la lớn, cảm thấy căng thẳng dâng cao. “Chúng ta cần rút lui!”
Edward nhìn vào mắt cô, biết rằng họ phải hành động nhanh chóng. “Cùng nhau, chúng ta sẽ không từ bỏ bất kỳ ai. Tôi cần các bạn giúp đỡ!” anh gọi to.
Từng nhóm người bắt đầu tập hợp lại, cùng nhau hướng về phía lều y tế, nhưng sự hoảng loạn và sự lo sợ làm cho việc tổ chức trở nên khó khăn hơn.
Trong cơn hỗn loạn, Edward cảm thấy sự sợ hãi bắt đầu xâm chiếm tâm trí mình. Anh không thể để điều đó xảy ra. “Hãy nhớ lý do tại sao chúng ta ở đây,” anh nói lớn. “Chúng ta đang chiến đấu vì cuộc sống của những người xung quanh!”
Những lời nói của Edward như một luồng sinh khí mới, khiến các lính dần dần bình tĩnh lại. Họ cùng nhau hành động, giúp đỡ và cứu chữa những thương binh, tạo thành một đường dây an toàn để đưa mọi người về.
Khi ánh sáng của trận chiến dần tắt và mọi người đã được đưa vào nơi an toàn, Edward cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, anh cũng biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Sẽ còn nhiều thử thách và nỗi đau phía trước.
“Chúng ta đã vượt qua một trận đánh khốc liệt,” Isabelle nói, nhìn vào ánh mắt của Edward, người đang thở hổn hển. “Nhưng chúng ta vẫn còn phải chiến đấu.”
“Đúng vậy,” Edward gật đầu, ánh mắt kiên định. “Cuộc chiến này không chỉ là với kẻ thù bên ngoài, mà còn là với những kẻ thù bên trong. Chúng ta sẽ không cho phép sự hoài nghi làm hại đến sự đoàn kết của chúng ta.”
Isabelle mỉm cười, cảm thấy sự dũng cảm của Edward truyền cảm hứng cho cô. “Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau. Chúng ta sẽ bảo vệ những người mà chúng ta yêu thương.”
Và như vậy, Edward và Isabelle đã chiến thắng trong trận chiến đầu tiên của họ. Nhưng họ biết rằng còn nhiều trận đánh phía trước, và nhiệm vụ của họ không chỉ là cứu chữa thương binh mà còn phải bảo vệ sự đoàn kết trong trại. Hành trình của họ tiếp tục, và họ sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người xung quanh.