Hồi Ức Chiến Tranh Bác Sĩ Xuyên Không - Chương 8
Chương 8: Giải Cứu và Hy Sinh
Sau trận chiến ác liệt, không khí trong trại quân y vẫn nặng nề. Edward và Isabelle làm việc không ngừng nghỉ để chăm sóc những thương binh trở về từ chiến trường. Mặc dù họ đã cứu sống nhiều người, nhưng có nhiều người vẫn còn ở trong tình trạng nghiêm trọng, và sự mất mát đã bắt đầu len lỏi vào tâm trí của mọi người.
Một buổi tối, khi Edward đang kiểm tra các thương binh nằm trên giường, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Isabelle bước vào, mặt cô nhợt nhạt. “Edward, tôi vừa nghe tin từ một nhóm lính ra ngoài,” cô nói, giọng đầy lo lắng. “Họ nói rằng quân Pháp đang lên kế hoạch tấn công lần nữa, và có thể sẽ nhắm vào trại quân y của chúng ta.”
Edward cảm thấy tim mình thắt lại. “Chúng ta phải hành động ngay lập tức. Nếu họ tấn công vào đây, không chỉ chúng ta mà cả các thương binh cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Isabelle gật đầu, ánh mắt quyết tâm. “Chúng ta cần tập hợp tất cả các lính lại và thông báo cho họ về tình hình. Nếu chúng ta có thể chuẩn bị, có thể sẽ có một cơ hội để bảo vệ nơi này.”
Họ nhanh chóng triệu tập mọi người trong trại, và Edward đứng trước đám đông, cố gắng truyền đạt thông tin. “Các bạn, chúng ta đã nhận được tin tức rằng quân Pháp đang lên kế hoạch tấn công vào trại. Chúng ta cần chuẩn bị cho mọi tình huống. Đừng hoảng sợ, hãy đoàn kết lại.”
Một lính trẻ tên là Marcus đứng lên, giọng đầy nghi ngờ. “Chúng ta đã chiến đấu với họ trước đó. Nếu họ tấn công, chúng ta sẽ không có cơ hội sống sót!”
“Đừng quên rằng chúng ta đã vượt qua một trận chiến khó khăn,” Edward nói, cố gắng giữ vững tinh thần. “Nếu chúng ta hợp sức lại, chúng ta có thể bảo vệ được nơi này. Chúng ta sẽ không để sự hoài nghi làm tổn hại đến lòng dũng cảm của mình.”
Isabelle đứng bên cạnh, tiếp lời. “Chúng ta cần phải phân chia nhiệm vụ rõ ràng. Một nhóm sẽ lo bảo vệ trại, trong khi nhóm còn lại sẽ chăm sóc cho các thương binh.”
Khi tất cả đã được phân công nhiệm vụ, Edward cảm thấy nỗi lo lắng trong lòng gia tăng. Trong khi những người lính chuẩn bị cho cuộc tấn công, anh và Isabelle quay trở lại khu vực y tế, nơi họ phải đảm bảo rằng tất cả thương binh đều được chăm sóc tốt nhất có thể.
“Nếu có cuộc tấn công, chúng ta phải sẵn sàng đưa họ đến nơi an toàn,” Isabelle nói, tay cầm một số băng gạc và thuốc men. “Chúng ta không thể để họ chịu đựng thêm nữa.”
“Đúng vậy,” Edward đồng tình. “Chúng ta sẽ phải lập kế hoạch sơ tán cho các thương binh nếu tình hình xấu đi.”
Khi mặt trời lặn và bóng tối bao trùm trại, không khí trở nên căng thẳng hơn. Các lính đứng canh gác, mắt không rời khỏi những bóng đen di chuyển ở phía xa. Edward và Isabelle cũng không ngừng theo dõi tình hình. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
Một tiếng nổ vang lên từ xa, và tất cả mọi người trong trại giật mình. Tiếng súng và tiếng la hét từ bên ngoài ngày càng gần. Edward và Isabelle ngay lập tức lao vào hành động, cùng các lính cố gắng sơ tán các thương binh vào lều y tế.
“Nhanh lên! Chúng ta phải đưa họ vào đây!” Edward hô lớn, giọng đầy quyết tâm.
Khi họ đưa từng thương binh vào bên trong, Edward cảm thấy nỗi lo lắng dâng trào. “Hãy giữ bình tĩnh! Tôi sẽ chăm sóc cho các bạn!” anh kêu gọi, nhưng trong lòng anh cũng không thể không lo sợ cho chính bản thân và mọi người xung quanh.
Trong khi đó, quân Pháp đã bắt đầu tấn công vào trại. Tiếng súng vang lên, những viên đạn bay vù vù, và mọi người chạy hỗn loạn. Isabelle nắm chặt tay Edward, ánh mắt đầy quyết tâm nhưng cũng không kém phần lo âu.
“Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều này,” Edward nói, cố gắng truyền cảm hứng cho cô. “Hãy không rời nhau ra.”
Khi cuộc tấn công diễn ra, Edward và Isabelle cùng các lính cố gắng cứu chữa những người bị thương ngay trong lều y tế. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu cùng với tiếng súng bên ngoài tạo ra một bầu không khí căng thẳng, nhưng Edward không cho phép bản thân bị chao đảo.
“Khi có ai đó được đưa vào, hãy nhanh chóng băng bó!” Edward ra lệnh. “Chúng ta không thể để họ chịu đựng thêm nữa!”
Mỗi giây trôi qua đều như một cuộc chiến sinh tử. Những thương binh được đưa vào, khuôn mặt họ nhợt nhạt và đau đớn. Edward cố gắng tập trung, làm tất cả những gì có thể để cứu giúp họ.
Khi tiếng súng bên ngoài vẫn không ngừng, bất chợt có một tiếng la hét vang lên. Edward quay lại và thấy một người lính trẻ tên là Henry đang nằm trên đất, một vết thương lớn ở bụng.
“Hãy cứu tôi!” Henry kêu lên, mắt anh đẫm lệ. “Tôi không thể chịu đựng được nữa!”
Edward chạy đến, lòng thắt lại. “Đừng lo! Tôi sẽ giúp cậu!” anh nói, cố gắng bình tĩnh nhưng trái tim thì đang đập thình thịch.
Họ nhanh chóng bắt tay vào công việc. Edward băng bó vết thương cho Henry, nhưng anh biết rằng thời gian đang trôi qua nhanh chóng. “Hãy giữ vững nhé, Henry! Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài ngay bây giờ!”
Khi Edward đang làm việc, một tiếng nổ lớn vang lên ngay gần lều. Một mảnh vỡ bay tới và đập mạnh vào đầu Edward, làm anh choáng váng. Isabelle nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh.
“Edward! Anh có ổn không?” cô kêu lên, lo lắng.
“Tôi… tôi không sao,” Edward đáp, cố gắng đứng dậy. Nhưng khi nhìn lại, anh thấy rằng Henry đã ngất xỉu. “Không! Không thể như vậy được!”
“Chúng ta cần phải ra ngoài!” Isabelle nói, giọng điệu khẩn trương. “Cùng nhau!”
Edward và Isabelle phải chạy ra ngoài, khi các lính khác đang cố gắng bảo vệ lều y tế. Mọi người đã rút lui vào một khu vực an toàn hơn, nhưng Edward không thể để lại Henry.
“Bây giờ không phải là lúc để phân tâm! Chúng ta cần phải chiến đấu!” một người lính hét lên, kéo Edward về phía trước.
“Không! Tôi không thể bỏ rơi cậu ấy!” Edward kêu lên, nhưng anh cũng hiểu rằng họ không thể ở lại lâu hơn nữa.
Cuối cùng, trong khoảnh khắc quyết định, Isabelle nắm lấy tay Edward. “Chúng ta không thể làm gì nếu không giữ an toàn cho chính mình. Hãy cứu lấy bản thân trước!”
Edward hít một hơi sâu, lòng đau đớn khi nhìn lại Henry, người đang nằm đó, nhưng sự sống của họ cũng quan trọng không kém. Anh biết rằng họ không thể cứu hết mọi người, và nếu họ không rời khỏi đây, tất cả sẽ gặp nguy hiểm.
Khi Edward và Isabelle chạy về phía khu vực an toàn, tiếng súng vang lên, và mọi thứ xung quanh trở nên hỗn loạn. Họ tìm kiếm một nơi trú ẩn an toàn, nhưng tiếng nổ và tiếng la hét vẫn vang vọng khắp nơi.
“Nơi này không an toàn! Chúng ta cần phải tìm chỗ khác!” Edward hô lớn.
Khi họ rời khỏi trại quân y, Edward cảm thấy nỗi đau và sự mất mát lấn át tâm trí mình. Mỗi bước đi, anh lại nghĩ về Henry, về những người không thể theo kịp. Anh tự hỏi liệu có điều gì anh có thể làm để cứu họ.
Cuối cùng, Edward và Isabelle tìm thấy một nơi trú ẩn tạm thời, nơi mà họ có thể tổ chức lại lực lượng. “Chúng ta phải tìm cách trở lại và giúp đỡ những người còn lại,” Edward nói, giọng đầy quyết tâm.
“Nhưng làm thế nào?” Isabelle hỏi, lo lắng. “Chúng ta không thể liều mạng một lần nữa.”
“Chúng ta cần một kế hoạch,” Edward đáp, lòng kiên định. “Nếu có thể, chúng ta sẽ tìm ra cách để đưa họ ra ngoài.”
Khi trời sáng dần, Edward và Isabelle cùng nhau suy nghĩ về cách tiếp cận mới. Họ biết rằng không thể từ bỏ, và sự hy sinh của những người đã ngã xuống không thể trở thành vô nghĩa. Họ đã trải qua quá nhiều, và bây giờ là thời điểm để hành động.
“Hãy lên kế hoạch cho một cuộc giải cứu,” Edward nói với Isabelle, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai ở lại.”
Và như vậy, cuộc chiến không chỉ diễn ra trên chiến trường mà còn là cuộc chiến trong lòng họ. Edward và Isabelle cùng nhau tìm kiếm giải pháp cho những mảnh ghép còn lại của sự hy sinh và mất mát, quyết tâm rằng họ sẽ không để những người đã ngã xuống trở thành vô nghĩa. Họ sẽ cùng nhau hành động, không chỉ vì bản thân mà còn vì tất cả những người đang chờ đợi sự cứu rỗi.