Hồi Ức Chiến Tranh Bác Sĩ Xuyên Không - Chương 9
Chương 9: Hòa Bình và Tương Lai
Sáng hôm sau, Edward và Isabelle ngồi cùng nhau, phân tích tình hình và lập kế hoạch cho cuộc giải cứu những thương binh còn lại trong trại. Không khí trong căn lều tạm bợ vẫn còn nặng nề, nhưng quyết tâm trong lòng họ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Chúng ta cần phải tạo ra một đội cứu hộ,” Edward nói, ánh mắt sắc bén. “Một nhóm nhỏ để có thể vào trong mà không bị phát hiện.”
Isabelle gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng ai sẽ tham gia vào đội này? Chúng ta không thể mất thêm ai nữa.”
“Hãy chọn những người mà chúng ta tin tưởng và có khả năng chiến đấu,” Edward đề xuất. “Tôi nghĩ rằng Marcus và một số lính khác đã thể hiện sự dũng cảm trong trận chiến trước. Họ có thể hiểu được tình hình.”
Sau khi tổ chức lại, Edward và Isabelle tìm gặp Marcus và một số lính khác. Họ tập hợp lại, và Edward bắt đầu trình bày kế hoạch của mình. “Chúng ta cần phải vào trại quân y và cứu những thương binh còn lại. Họ cần chúng ta, và chúng ta không thể để họ lại phía sau.”
Marcus nhìn vào mắt Edward, cảm thấy sự kiên định trong đó. “Tôi sẽ tham gia,” anh nói, quyết tâm trong giọng nói. “Chúng ta không thể bỏ rơi đồng đội của mình.”
“Cảm ơn cậu,” Edward đáp, cảm thấy lòng ấm áp khi có những người sẵn sàng đứng bên cạnh mình.
Khi nhóm chuẩn bị cho cuộc giải cứu, Edward hướng dẫn mọi người về cách thức tiếp cận và lên kế hoạch cho từng bước đi. Họ quyết định sẽ tiến vào trại vào ban đêm, khi quân Pháp có thể không cảnh giác. Isabelle sẽ ở lại với nhóm thương binh, trong khi Edward và các lính sẽ thực hiện nhiệm vụ cứu hộ.
Đêm xuống, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng con đường mà họ phải đi. Edward cảm thấy hồi hộp khi cùng với Marcus và những người lính khác lặng lẽ tiến về phía trại. Mỗi bước chân đều được tính toán cẩn thận, họ không muốn bị phát hiện.
“Giữ im lặng, đừng tạo ra tiếng động,” Edward thì thầm, cảm giác như thời gian đang chậm lại.
Khi họ đến gần lều y tế, tiếng động bên trong cho thấy rằng vẫn còn những thương binh đang ở lại. Edward chỉ huy mọi người đứng yên, lắng nghe những âm thanh từ bên trong.
“Chúng ta phải vào trong và xem ai còn sống,” Edward nói, ánh mắt sắc bén. “Hãy để tôi dẫn đường.”
Họ nhẹ nhàng mở cửa lều, và khi bước vào, ánh sáng mờ từ những ngọn đèn dầu chiếu sáng những khuôn mặt nhợt nhạt của các thương binh. Edward cảm thấy lòng mình thắt lại khi nhìn thấy những người đang nằm ở đó, nhiều người vẫn chưa được chăm sóc.
“Nhẹ nhàng nào, chúng ta phải đưa họ ra ngoài,” Edward ra lệnh, và cả nhóm bắt đầu làm việc.
Khi họ đang sơ cứu và đưa những thương binh ra ngoài, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài lều. “Có ai đó đến! Nhanh lên!” một người lính trong nhóm kêu lên.
“Chúng ta cần phải ra ngoài ngay lập tức!” Edward quát, tim đập thình thịch. Họ gấp rút khiêng những thương binh trên cáng ra khỏi lều.
Khi họ gần như hoàn tất, một nhóm lính Pháp bất ngờ xuất hiện. “Ngừng lại!” một sĩ quan lớn tiếng. “Các người không thể rời khỏi đây!”
“Chạy!” Edward hô lên, và cả nhóm nhanh chóng lùi lại, cố gắng đưa những thương binh ra khỏi tầm nhìn.
Giữa cuộc hỗn loạn, Edward cảm thấy trách nhiệm nặng nề đè lên vai. Anh biết rằng nếu không hành động, họ có thể sẽ mất tất cả. “Hãy đi theo tôi!” anh kêu gọi nhóm. “Chúng ta sẽ tìm lối thoát!”
Họ chạy qua các lều, tìm kiếm lối thoát an toàn, nhưng đường đã bị chặn lại. Tiếng súng vang lên, những viên đạn vèo vèo bay qua. Edward cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập, nhưng lòng dũng cảm trong anh vẫn không cho phép mình gục ngã.
“Đến bên trái! Tôi thấy một lối ra!” Marcus kêu lên, chỉ vào một con đường hẹp.
Họ lao ra, nhưng Edward cảm thấy có điều gì đó không đúng. “Chúng ta cần phải kéo những thương binh ra xa hơn,” anh nói, nhìn lại phía sau.
Khi họ đến gần lối ra, một vụ nổ lớn xảy ra khiến mọi thứ xung quanh tối sầm. Edward bị choáng váng, nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi. “Mọi người, chạy nhanh!” anh hô lên, kéo theo những người còn lại.
Isabelle đã chờ sẵn ở một nơi an toàn, nhìn thấy họ trở về. “Edward! Marcus! Các bạn đã làm được!” cô reo lên, nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô.
“Chúng tôi vẫn chưa xong!” Edward kêu lên, chỉ về phía lều. “Có nhiều thương binh vẫn còn ở lại. Chúng ta phải trở lại để cứu họ!”
Isabelle nhìn vào mắt Edward, và trong khoảnh khắc, cả hai hiểu rằng họ đang đứng trước một quyết định khó khăn. “Nếu chúng ta trở lại, chúng ta có thể không sống sót,” Isabelle nói, giọng đầy lo lắng.
“Nhưng chúng ta không thể để họ lại phía sau,” Edward đáp, quyết tâm không từ bỏ. “Họ cần chúng ta.”
Marcus đứng bên cạnh, thở hổn hển. “Tôi sẽ đi cùng bạn. Chúng ta có thể làm điều này.”
“Đúng vậy! Tôi cũng sẽ đi,” Isabelle quyết định, cảm thấy trách nhiệm trong lòng.
Họ quay trở lại, từng bước một, chấp nhận rủi ro. Không khí căng thẳng bao trùm, nhưng lòng dũng cảm đã kéo họ gần lại với nhau. Edward dẫn đường, cảm giác như một người lãnh đạo thực thụ khi cả nhóm theo sát.
Khi họ trở lại lều y tế, mọi thứ trở nên hỗn loạn. “Có ai không?” Edward kêu lên, cố gắng tìm kiếm những thương binh còn lại. “Chúng tôi sẽ cứu các bạn!”
Những người lính khác bắt đầu xuất hiện, và họ cùng nhau sơ cứu cho những thương binh còn lại. Không khí trở nên căng thẳng, và tiếng súng vẫn vang lên ngoài kia. Edward cảm thấy áp lực dồn lên mình khi thấy thời gian đang trôi qua nhanh chóng.
Cuối cùng, sau khi đã sơ cứu cho một số thương binh, Edward nhận ra rằng không còn nhiều thời gian nữa. “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ!” anh quát. “Mọi người, hãy nhanh lên!”
Họ bắt đầu chạy ra ngoài, nhưng trong lúc đó, một tiếng nổ lớn làm cho mọi người ngã nhào xuống đất. Edward cảm thấy có một cái gì đó nặng nề đè lên lưng mình.
Khi nhìn lại, anh thấy Isabelle đang nằm dưới đất, khuôn mặt nhợt nhạt. “Isabelle!” Edward kêu lên, chạy đến bên cô.
“Mọi người, hãy tiếp tục chạy! Tôi sẽ giúp cô ấy!” Edward hô lớn, nhưng nhóm lính khác đã lao ra khỏi lều. Marcus quay lại, nhìn thấy tình hình.
“Edward, không!” Marcus kêu lên. “Chúng ta không thể quay lại!”
“Tôi không thể bỏ rơi cô ấy!” Edward hét lên, nước mắt ứa ra. “Isabelle, tỉnh dậy đi!”
Nhưng Isabelle chỉ mỉm cười yếu ớt. “Edward, hãy đi… Hãy cứu những người khác.”
Edward cảm thấy lòng mình tan nát. Anh biết rằng mình không thể cứu cả hai. Trong khoảnh khắc đó, sự hy sinh của Isabelle trở thành nỗi đau không thể chấp nhận.
“Mọi người hãy đi đi!” Edward hét lên, nhưng cả nhóm vẫn đứng lại. Họ đã thấy tình cảnh này và không thể rời bỏ.
Marcus tiến lên, vẻ mặt đầy kiên quyết. “Chúng ta sẽ không để bạn lại đây. Chúng ta sẽ cứu cả hai.”
Edward lắc đầu, nhưng lòng dũng cảm của Marcus khiến anh cảm thấy không còn lựa chọn nào khác. Họ nhanh chóng tìm cách đưa Isabelle ra ngoài, cùng nhau chiến đấu chống lại sức ép của chiến tranh.
Cuối cùng, họ đã thoát ra ngoài, nhưng không phải không có giá. Edward cảm thấy nỗi đau dâng trào trong lòng khi nhìn thấy Isabelle nằm bất động trong vòng tay anh. Anh không thể tin rằng mọi thứ đã xảy ra nhanh chóng như vậy.
“Isabelle! Tỉnh dậy! Đừng bỏ cuộc!” Edward kêu lên, nhưng không có câu trả lời. Anh biết rằng cuộc chiến đã cướp đi một người mà anh yêu quý nhất.
Khi nhóm chạy trốn về phía an toàn, Edward cảm thấy nỗi đau và sự mất mát xé nát lòng mình. Cuộc chiến không chỉ là sự tranh giành lãnh thổ, mà còn là sự mất mát của những người họ yêu thương.
“Chúng ta không thể dừng lại,” Marcus nói, giọng run rẩy. “Cô ấy đã hy sinh để cứu tất cả chúng ta. Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu.”
Edward gật đầu, mặc dù lòng đau đớn. “Tôi sẽ không để sự hy sinh của Isabelle trở thành vô nghĩa. Chúng ta sẽ chiến đấu vì cô ấy, vì tất cả những người đã ngã xuống.”
Và như vậy, cuộc chiến không chỉ diễn ra với những viên đạn và những trận đánh, mà còn là một cuộc chiến với nỗi đau và sự mất mát. Edward cùng những người lính khác quyết tâm không từ bỏ, họ sẽ tiếp tục chiến đấu, không chỉ vì bản thân mà còn vì tất cả những người đã hy sinh vì lý tưởng và tương lai. Họ sẽ giữ vững tinh thần, không cho phép chiến tranh lấy đi những gì quý giá nhất.