Hồi Ức Nơi Thiên Đình - Chương 2
Chương 2: Kiếp sống thứ hai
Kiếp sống thứ hai đưa Bạch Thiển và Dạ Hoa đến với một cuộc đời hoàn toàn khác. Bạch Thiển tái sinh thành một con người bình thường, không còn nhớ về quá khứ của mình. Nàng là Lý Yên, một cô gái sống trong một ngôi làng nhỏ yên bình, nơi nàng làm nghề dệt vải. Dạ Hoa, trong vai trò một học giả tài ba, đã tìm đến nàng dưới tên gọi Phạm Thiên Hạo.
Họ gặp nhau tại một ngôi trường cổ kính, nơi Lý Yên học cách sống như một con người. Phạm Thiên Hạo là giáo viên mới, nổi tiếng với kiến thức uyên bác và tâm hồn dịu dàng. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, Lý Yên đã cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ với người thầy này.
Một buổi chiều, khi đang dạy học, Thiên Hạo bất ngờ nhìn thấy Lý Yên ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nàng lấp lánh dưới ánh nắng vàng. Anh bước đến gần nàng, nhẹ nhàng hỏi:
“Em có vẻ rất say mê bài giảng hôm nay, phải không?”
Lý Yên giật mình, ngẩng lên nhìn anh: “À, dạ vâng. Em rất thích nghe thầy giảng về lịch sử cổ đại. Có nhiều câu chuyện thật thú vị.”
Thiên Hạo mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp: “Nếu em có bất kỳ câu hỏi nào, đừng ngần ngại hỏi thầy nhé. Thầy rất vui được chia sẻ kiến thức với em.”
Những buổi học tiếp theo, Lý Yên và Thiên Hạo càng trở nên thân thiết hơn. Họ thường ở lại sau giờ học để thảo luận về những cuốn sách cổ, về những truyền thuyết xa xưa và cả về những bí ẩn của vũ trụ. Lý Yên cảm thấy mỗi khi ở bên Thiên Hạo, nàng như được tiếp thêm sức mạnh và niềm đam mê học hỏi.
Một buổi tối, sau khi lớp học kết thúc, Thiên Hạo ngồi lại bên bàn viết, ánh mắt đăm chiêu nhìn những trang sách cũ. Lý Yên bước đến gần, ngập ngừng hỏi:
“Thầy Thiên Hạo, em có thể hỏi thầy một điều không?”
“Tất nhiên, em cứ hỏi đi.” – Thiên Hạo ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng.
“Thầy có tin vào tiền kiếp không? Em luôn có cảm giác rằng em đã từng sống một cuộc đời khác trước khi đến đây.” – Lý Yên nói, giọng nói đầy sự tò mò.
Thiên Hạo nhìn nàng, một nụ cười bí ẩn nở trên môi: “Có những điều trong cuộc sống không thể giải thích được bằng lý trí. Đôi khi, những cảm giác ấy có thể là sự kết nối với quá khứ mà chúng ta không thể nhớ ra.”
Lý Yên lặng im, suy nghĩ về lời nói của Thiên Hạo. Trong lòng nàng, những ký ức mờ nhạt bắt đầu trỗi dậy, như một bức tranh bị che phủ bởi màn sương mờ. Nàng cảm thấy một sự gắn kết mạnh mẽ với Thiên Hạo, như thể họ đã từng quen biết nhau từ rất lâu.
Thời gian trôi qua, tình cảm giữa Lý Yên và Thiên Hạo ngày càng sâu đậm. Họ cùng nhau khám phá nhiều nơi, chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào và hạnh phúc. Thiên Hạo dạy Lý Yên cách sống mạnh mẽ, cách đối mặt với khó khăn và cách tin vào tình yêu.
Một ngày nọ, khi họ đứng dưới ánh trăng sáng, Thiên Hạo nắm lấy tay Lý Yên, ánh mắt đầy sự chân thành: “Yên, em có tin rằng chúng ta đã từng gặp nhau trong một kiếp sống khác không?”
Lý Yên nhìn vào mắt anh, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn: “Em không biết, nhưng em cảm thấy rất gần gũi với thầy, như thể chúng ta đã quen nhau từ rất lâu.”
Thiên Hạo mỉm cười, ánh mắt rạng ngời: “Có lẽ định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau lần nữa, để chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện tình yêu của mình.”
Lý Yên xúc động, nước mắt rơi xuống: “Em cũng tin như vậy. Cảm ơn thầy, vì đã đến bên em.”
Nhưng rồi định mệnh lại chia cắt họ một lần nữa. Một biến cố lớn xảy ra, buộc Thiên Hạo phải rời xa Lý Yên. Trước khi đi, anh hứa với nàng: “Dù có chuyện gì xảy ra, thầy sẽ luôn tìm cách trở lại bên em. Hãy chờ thầy, Yên nhé.”
Lý Yên đứng lặng nhìn theo bóng Thiên Hạo khuất dần, trong lòng nàng tràn đầy nỗi nhớ nhung và hy vọng. Những hồi ức đẹp đẽ về Thiên Hạo sẽ mãi mãi là ngọn đèn sáng soi rọi trong tim nàng, dù cho cuộc đời có biến đổi thế nào đi chăng nữa.