Hợp Đồng Tương Lai - Chương 2
Chương 2: Đến Với Đế Chế
Buổi giao dịch thử nghiệm diễn ra trong không khí hồi hộp. Alex cảm thấy tim mình đập mạnh khi nhìn thấy những ánh mắt nghi ngờ và thách thức từ các thương nhân xung quanh. Trong khi Hasan đứng bên cạnh, khuôn mặt ông hiện rõ sự lo lắng.
“Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?” Alex hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chúng ta sẽ chọn một hàng hóa cụ thể,” Hasan đề xuất. “Tôi nghĩ gạo là lựa chọn tốt. Mọi người đều mua gạo, và giá cả của nó thường thay đổi.”
“Vậy thì hãy bắt đầu!” Alex nói, quyết tâm thể hiện giá trị của ý tưởng này.
Cả hai cùng bước lên một cái bàn gỗ. Alex cầm một mảnh giấy và bút, chuẩn bị ghi lại thông tin cần thiết. “Thưa các vị thương nhân! Hôm nay, chúng ta sẽ ký hợp đồng giao dịch tương lai cho gạo,” anh tuyên bố, giọng vang vọng trong không khí.
Hasan đứng bên cạnh, nhắc nhở: “Chúng ta cần một ngày giao hàng cụ thể. Các vị có thể đưa ra một thời gian thích hợp.”
Một thương nhân trẻ tuổi, Fatma, hỏi: “Bao lâu thì chúng tôi có thể giao hàng?”
“Chúng ta có thể chọn giao hàng trong một tháng tới,” Alex trả lời. “Điều này sẽ cho các bạn đủ thời gian để chuẩn bị.”
Ibrahim vẫn đứng lặng lẽ trong góc, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. “Nhưng nếu giá gạo tăng trong tháng tới, liệu chúng tôi có bị thiệt không?” ông lên tiếng.
Alex mỉm cười, cố gắng trấn an. “Nếu giá tăng, các bạn vẫn có thể mua với giá đã ký trong hợp đồng. Đó chính là ý nghĩa của hợp đồng tương lai. Bằng cách này, các bạn được bảo vệ khỏi sự biến động giá cả.”
Fatma gật đầu, bắt đầu thấy hứng thú. “Tôi muốn tham gia! Tôi sẽ ký hợp đồng mua một tấn gạo với giá này,” cô nói, chỉ vào một con số trên tờ giấy.
“Và tôi cũng vậy!” Một thương nhân khác, Mehmet, nhanh chóng theo chân Fatma.
Thấy có người bắt đầu tham gia, nhiều thương nhân khác cũng bắt đầu hỏi về các điều khoản của hợp đồng. Alex cảm thấy phấn khích, nhưng cũng không khỏi lo lắng về phản ứng của Ibrahim.
“Thật là khôi hài! Các cậu thực sự nghĩ rằng cái này sẽ hoạt động?” Ibrahim châm chọc. “Cậu không biết rằng ở đây, chúng tôi đã làm việc theo cách của mình hàng thế kỷ nay sao?”
“Tôi hiểu điều đó,” Alex đáp, giọng kiên định. “Nhưng thị trường luôn thay đổi. Nếu các ông không thay đổi cùng nó, các ông sẽ bị bỏ lại phía sau. Hãy cho chúng tôi một cơ hội.”
Cuộc thảo luận trở nên sôi nổi. Nhiều thương nhân đã bắt đầu đồng ý với Alex, nhưng cũng có không ít người vẫn giữ thái độ hoài nghi. Cuối cùng, Ibrahim hừ một tiếng và quay lưng bước đi. “Tôi sẽ không bao giờ tham gia vào những trò hề này.”
“Đừng lo, mọi người!” Alex tiếp tục. “Nếu có gì sai sót, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm. Hãy cùng nhau thử nghiệm! Một bước tiến lớn cho tất cả chúng ta.”
Cuối cùng, sau nhiều cuộc thảo luận, Alex đã ghi lại ba hợp đồng mua gạo với giá cố định từ các thương nhân. Không khí trong chợ dần trở nên phấn khởi, và Alex cảm nhận được rằng ý tưởng của mình đang dần chạm đến trái tim của mọi người.
Khi buổi giao dịch kết thúc, Alex và Hasan ngồi lại trong cửa hàng. “Cậu đã làm được! Tôi không ngờ mọi thứ lại diễn ra suôn sẻ như vậy,” Hasan nói, ánh mắt ánh lên sự tự hào.
“Tôi cũng không chắc lắm,” Alex thừa nhận. “Chúng ta cần theo dõi xem các hợp đồng này có được thực hiện đúng hạn không. Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, có thể nhiều thương nhân khác sẽ tham gia.”
“Cậu có nghĩ rằng Ibrahim sẽ tiếp tục phản đối chúng ta?” Hasan hỏi, lo lắng.
“Ông ấy có thể sẽ làm như vậy. Nhưng nếu chúng ta chứng minh được lợi ích của hợp đồng tương lai, ông ấy có thể sẽ thay đổi suy nghĩ,” Alex đáp.
Hasan gật đầu, nhưng vẻ mặt ông vẫn không hoàn toàn yên tâm. “Đừng quên, đây là một xã hội rất bảo thủ. Nếu những người khác thấy bất lợi từ hợp đồng này, họ có thể quay lưng lại với chúng ta.”
“Chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho mọi tình huống,” Alex nói, cảm nhận rõ ràng thách thức đang chờ đợi phía trước. “Nhưng tôi tin rằng nếu mình làm việc chăm chỉ, điều tốt đẹp sẽ đến.”
Ngày hôm sau, Alex và Hasan quyết định đến chợ để theo dõi các hợp đồng đã ký. Họ sớm phát hiện ra rằng một số thương nhân khác đang bàn tán về những gì họ đã nghe hôm trước. Mọi người bắt đầu bàn luận về giá cả của gạo, và Alex cảm thấy hứng khởi khi thấy ý tưởng của mình đã bắt đầu lan tỏa.
“Cậu thấy không?” Hasan nói, chỉ về phía nhóm thương nhân đang thảo luận. “Họ đang quan tâm đến hợp đồng mà cậu đã giới thiệu!”
“Đúng vậy! Hãy tiếp tục tạo cơ hội cho họ,” Alex trả lời, nhưng không quên để mắt đến Ibrahim, người vẫn đứng ở một góc, chăm chú quan sát. “Tôi cảm giác ông ấy đang chờ thời cơ để phản công.”
“Chúng ta cần phải lên kế hoạch,” Hasan nhấn mạnh. “Nếu chúng ta muốn xây dựng một hệ thống bền vững, chúng ta cần sự hỗ trợ từ chính quyền địa phương.”
“Đúng! Chúng ta sẽ gặp các quan chức để thuyết phục họ về lợi ích của mô hình giao dịch này,” Alex nói, tràn đầy quyết tâm. “Hãy tin rằng chúng ta có thể thay đổi mọi thứ!”
Cuộc hành trình chỉ mới bắt đầu, nhưng Alex đã cảm thấy trong lòng mình dâng tràn hy vọng. Tương lai đang ở phía trước, và anh cùng Hasan sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để mang lại sự thay đổi cho thương mại Ottoman.