Hợp tác với Đế chế Carthage - Chương 2
Chương 2: Cuộc họp của những nhà chiến lược
Một tuần sau cuộc gặp đầu tiên, Akimedes được mời đến dự một cuộc họp quan trọng tại tòa nhà hội đồng của Carthage. Phòng họp là một không gian trang nghiêm, với trần nhà cao vút và những cột đá được chạm khắc tinh xảo. Trên tường là những bức họa mô tả các chiến thắng của Carthage, từ những trận chiến trên sa mạc cho đến các thương vụ lớn trên biển. Tại trung tâm phòng, một chiếc bàn dài lớn trải bản đồ Địa Trung Hải, vẽ chi tiết từng hòn đảo, bến cảng và con đường hàng hải.
Tướng Hamilcar Barca đã có mặt, cùng với các vị lãnh đạo hàng đầu của Carthage. Trong số đó có Sufet Hannibal, một chính trị gia quyền lực, và Gisgo, một nhà quý tộc nổi tiếng vì sự bảo thủ của mình.
Akimedes bước vào phòng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía ông. Bầu không khí căng thẳng, vì cuộc họp này sẽ quyết định tương lai của liên minh mà ông đề xuất. Hamilcar ra hiệu cho Akimedes ngồi xuống.
“Bây giờ thì bắt đầu thôi,” Hamilcar mở lời, giọng ông nghiêm nghị. “Akimedes đã trình bày với ta về kế hoạch xây dựng hạm đội mới cho Carthage, nhưng chúng ta cần thảo luận chi tiết hơn trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.”
Sufet Hannibal, một người đàn ông có dáng vẻ quyền lực và ánh mắt sắc sảo, dựa người vào ghế và khoanh tay lại. “Ta đã nghe về kế hoạch này,” Hannibal nói, giọng điềm đạm nhưng không che giấu sự hoài nghi. “Người Hy Lạp các ngươi có thể giỏi buôn bán, nhưng đây là chiến tranh. Chúng ta đang đối đầu với La Mã, một đối thủ không dễ bị khuất phục.”
Gisgo, người ngồi ngay cạnh Hannibal, gật gù đồng tình. “Carthage từ lâu đã tự mình đứng vững mà không cần nhờ cậy vào ai. Ta không nghĩ việc dựa vào một nhóm thương nhân nước ngoài là khôn ngoan.”
Akimedes mỉm cười nhẹ, không để lộ sự bối rối. Ông từ tốn đáp lại, “Thưa ngài Hannibal, tôi hiểu sự lo ngại của các ngài, nhưng xin hãy nhớ rằng chiến tranh trên biển không chỉ là về sức mạnh quân sự. Nó là về sự nhanh nhạy, sự linh hoạt và sự tiếp cận với nguồn tài nguyên. Hải quân của La Mã đang mạnh lên từng ngày, và nếu chúng ta không hành động ngay từ bây giờ, Carthage sẽ bị bỏ lại phía sau.”
Hannibal vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, nhưng Akimedes tiếp tục, mắt ông hướng vào tấm bản đồ trải rộng trước mặt.
“Chúng ta có một lợi thế lớn mà La Mã không có – vị trí địa lý và mối quan hệ thương mại rộng khắp Địa Trung Hải. Nếu chúng ta sử dụng những nguồn tài nguyên này một cách hiệu quả, kết hợp với các kỹ thuật đóng tàu tiên tiến từ Hy Lạp, Phoenicia và Ai Cập, Carthage sẽ xây dựng được một hạm đội mạnh mẽ đủ sức đối đầu với La Mã.”
Hamilcar đứng dậy, tiến lại gần tấm bản đồ. Ông chỉ tay về phía Sicily, hòn đảo mà cả La Mã và Carthage đều đang tranh giành ảnh hưởng.
“Ta hiểu rõ mối nguy hiểm từ La Mã,” ông nói. “Những cuộc xung đột nhỏ đã bắt đầu diễn ra gần bờ biển của chúng ta. Nhưng chúng ta không chỉ cần tàu chiến, mà còn cần thủy thủ tinh nhuệ và chiến thuật vượt trội. Akimedes, ngươi có thể cung cấp điều đó không?”
Akimedes gật đầu một cách tự tin. “Tôi và các thương nhân có thể cung cấp không chỉ vật liệu mà còn các chuyên gia hải quân, những người đã chiến đấu trên biển hàng chục năm. Họ sẽ đào tạo binh lính Carthage, giúp chúng ta không chỉ có số lượng mà còn về kỹ năng.”
Gisgo nhếch môi, vẻ mặt đầy sự khinh miệt. “Vậy còn về giá cả? Các ngươi sẽ yêu cầu gì để đổi lấy tất cả những thứ đó?”
Akimedes quay sang đối diện với Gisgo, đôi mắt ông ánh lên sự quyết tâm. “Chúng tôi không yêu cầu gì ngoài sự hợp tác chân thành. Chúng tôi muốn đảm bảo quyền lợi thương mại của mình ở Carthage và quyền tiếp cận các cảng quan trọng. Điều này sẽ mang lại lợi ích lâu dài cho cả hai bên. Khi Carthage phát triển, chúng tôi cũng phát triển.”
Hamilcar im lặng, cân nhắc từng lời nói của Akimedes. Ông quay lại nhìn các thành viên trong phòng, rõ ràng đang phân vân giữa hai quan điểm. Cuối cùng, ông lên tiếng, “Sufet Hannibal, ngài nghĩ sao về kế hoạch này?”
Hannibal ngả người ra sau, trầm ngâm một lúc lâu rồi gật đầu. “Ta thừa nhận rằng chúng ta cần một hạm đội mạnh hơn nếu muốn giữ vững vị thế trên biển. Tuy nhiên, chúng ta cũng cần kiểm soát chặt chẽ và không để thương nhân nắm quá nhiều quyền lực. Nếu chúng ta có thể đảm bảo sự cân bằng này, ta ủng hộ kế hoạch.”
Gisgo vẫn giữ sự bất mãn trong giọng nói, nhưng không còn cản trở nữa. “Nếu Hamilcar và Hannibal đã quyết định, thì ta sẽ tuân theo, nhưng hãy nhớ, chúng ta không thể để Carthage trở thành công cụ trong tay những kẻ ngoại bang.”
Akimedes đứng dậy, cúi đầu chào. “Tôi cam đoan rằng đây sẽ là một liên minh vì lợi ích chung. Carthage sẽ trở thành thế lực hùng mạnh nhất trên biển, và chúng tôi sẽ cùng các ngài xây dựng tương lai đó.”
Hamilcar giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người đứng dậy. “Được, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị. Akimedes, ngươi hãy sắp xếp ngay việc tiếp nhận nguồn tài nguyên và chuyên gia cần thiết. Ta muốn thấy kết quả trong vòng vài tháng tới.”
Akimedes gật đầu với vẻ kiên định. “Tướng quân sẽ không phải thất vọng. Chúng ta sẽ chứng minh rằng Carthage có thể không chỉ giữ vững mà còn vượt qua La Mã.”
Cuộc họp kết thúc, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tương lai đầy sóng gió của Carthage. Những thuyền buôn đang dần biến thành chiến thuyền, và hải quân Carthage sắp được tái sinh từ những thương nhân gan dạ và khôn ngoan. Akimedes bước ra khỏi phòng với lòng tự tin rằng, nếu tất cả diễn ra theo kế hoạch, Carthage sẽ không chỉ tồn tại mà còn thách thức La Mã trong những năm tới.