Hợp tác với Đế chế Carthage - Chương 3
Chương 3: Đối thủ không thể bỏ qua
Trong khi Carthage bận rộn xây dựng hạm đội mới, những cơn sóng dữ đã bắt đầu nổi lên từ phía bắc. La Mã, sau những chiến thắng lớn trên đất liền, nhận ra rằng sức mạnh của họ sẽ không thể hoàn chỉnh nếu không kiểm soát hoàn toàn biển cả. Họ bắt đầu gia tăng sức ép lên các hòn đảo và vùng biển quanh Carthage. Một cuộc đối đầu giữa hai thế lực giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tại Rome, trong một phòng họp lớn trải đầy cờ La Mã, các tướng lĩnh đang thảo luận kế hoạch bành trướng. Quân đội La Mã giờ đã kiểm soát phần lớn bán đảo Ý, nhưng mục tiêu của họ không chỉ dừng lại ở đó. Trên bản đồ, Sicily – hòn đảo chiến lược giữa hai cường quốc – trở thành tâm điểm của cuộc thảo luận.
“Carthage đang tăng cường hoạt động hải quân,” Tướng Gaius Claudius, một viên chỉ huy lão luyện, đứng dậy chỉ vào tấm bản đồ trước mặt. “Nếu chúng ta không hành động sớm, họ sẽ kiểm soát hoàn toàn tuyến đường biển. Chúng ta không thể để điều đó xảy ra.”
Ngồi đối diện ông là Quintus Fabius, một quan chức cao cấp của La Mã, khuôn mặt đầy căng thẳng. “Tình báo của chúng ta cho biết Carthage đã liên minh với một nhóm thương nhân lớn. Họ đang dùng các nguồn tài nguyên khổng lồ từ Hy Lạp và các vùng khác để đóng tàu chiến. Hải quân của họ sẽ sớm vượt qua chúng ta về số lượng.”
Gaius nheo mắt, một cái cau mày hiện rõ trên khuôn mặt đầy nét cương nghị. “Chúng ta đã từng vượt qua kẻ thù mạnh hơn, không lý gì lại sợ Carthage. Nhưng ta đồng ý, chúng ta cần có một hạm đội đủ mạnh để kiểm soát biển. Mất Sicily là mất tất cả.”
Quintus gật đầu, sự đồng thuận rõ ràng. “Ta đã yêu cầu việc tăng cường đóng tàu chiến, nhưng cần thêm thời gian. Carthage dường như đang hành động nhanh hơn chúng ta. Họ đã bắt đầu tấn công các tàu hàng và cắt đứt nguồn tiếp tế từ phía đông.”
Gaius nhíu mày. “Nếu không muốn bị bóp nghẹt, chúng ta phải phản công trước khi quá muộn. Đánh vào ngay trung tâm của Carthage.”
Trong khi đó, tại Carthage, hạm đội mới của thành phố đã bắt đầu thành hình. Ở một bến cảng nhộn nhịp, tiếng búa gõ vang lên từ các xưởng đóng tàu, tiếng người la hét, trao đổi. Những con tàu chiến mới được trang bị kỹ lưỡng, cánh buồm đỏ rực phản chiếu ánh nắng. Bên cạnh bến cảng, Akimedes đứng cùng Tướng Hamilcar Barca, nhìn ngắm công việc tiến triển.
“Đây là tàu chiến thế hệ mới,” Akimedes chỉ tay về phía một con tàu đang được đóng dở. “Chúng nhanh hơn và nhẹ hơn, nhưng đủ mạnh để mang vũ khí hạng nặng. Chúng ta có thể dễ dàng triển khai chiến thuật tấn công nhanh rồi rút lui, khiến hạm đội La Mã khó có thể đối phó.”
Hamilcar khoanh tay trước ngực, ánh mắt tỏ vẻ hài lòng nhưng vẫn lộ chút thận trọng. “Những con tàu này có thể vượt qua La Mã trong một vài trận đánh nhỏ. Nhưng ta không muốn chỉ có thế. Ta muốn một chiến thắng dứt khoát, một chiến thắng khiến La Mã phải chùn bước.”
Akimedes gật đầu, hiểu rõ tham vọng của Hamilcar. “Tôi có một chiến thuật. Thay vì đối đầu trực diện, chúng ta sẽ tấn công các tàu vận chuyển của La Mã, cắt đứt nguồn tiếp tế của họ. La Mã phụ thuộc rất nhiều vào việc vận chuyển hàng hóa từ các thuộc địa phía đông. Nếu chúng ta đánh vào những đoàn tàu đó, họ sẽ nhanh chóng suy yếu.”
Hamilcar nhìn Akimedes một lúc, rồi cười nhạt. “Ngươi đúng là người có tầm nhìn xa. Được, ta sẽ giao cho ngươi quyền chỉ huy nhóm hải quân đầu tiên để thử nghiệm chiến thuật này. Nhưng hãy nhớ, một sai lầm cũng có thể khiến chúng ta mất tất cả.”
Akimedes cúi đầu cảm ơn, nhưng trong lòng biết rõ rằng cuộc chiến này sẽ không dễ dàng. Dù kế hoạch của ông có thể gây khó khăn cho La Mã, nhưng ông không thể đánh giá thấp sức mạnh và sự kiên trì của họ.
Trong khi Carthage chuẩn bị tấn công vào các đoàn tàu vận chuyển của La Mã, những thông tin về hoạt động này đã sớm đến tai các quan chức tại Rome. Quintus Fabius, nhận được tin báo, đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp với Gaius Claudius.
“Chúng ta có một vấn đề lớn,” Quintus nói nhanh, giọng đầy lo lắng. “Carthage đang nhắm đến các tuyến đường vận chuyển của chúng ta. Nếu không có nguồn cung cấp từ phía đông, chúng ta sẽ gặp khó khăn lớn.”
Gaius cau mày, ông lướt tay qua tấm bản đồ, nơi những con đường vận chuyển của La Mã đang bị đe dọa. “Chúng ta phải lập tức phản công. Hải quân của chúng ta đã sẵn sàng chưa?”
Quintus thở dài. “Vẫn đang trong quá trình xây dựng. Nhưng chúng ta có thể triển khai một số tàu chiến hiện tại để bảo vệ các đoàn tàu vận chuyển.”
Gaius gật đầu, không lãng phí thêm thời gian. “Vậy thì triển khai ngay. Chúng ta sẽ không để Carthage có cơ hội thở. Đồng thời, ta sẽ đưa quân tới Sicily để chuẩn bị cho một trận chiến lớn. Nếu Carthage muốn đối đầu, chúng ta sẽ đối đầu.”
Tại bến cảng Carthage, hạm đội mới đã hoàn thành một nửa, nhưng Akimedes không thể đợi lâu hơn. Ông biết rằng La Mã sẽ không để yên khi thấy các tuyến đường vận chuyển bị tấn công. Đêm đó, dưới ánh trăng lấp lánh phản chiếu trên biển, những con tàu đầu tiên của Carthage rời bến.
Akimedes đứng trên boong tàu, nhìn ra biển cả bao la, lòng ông không khỏi cảm thấy lo lắng. Ông biết rằng chỉ cần một sơ suất nhỏ, La Mã có thể phản công và phá hủy tất cả những gì Carthage đã cố gắng xây dựng. Nhưng đồng thời, ông cũng cảm nhận được cơ hội – một cơ hội để Carthage không chỉ sống sót mà còn trở thành đối thủ đáng gờm của La Mã trên biển.
“Đã đến lúc bắt đầu,” Akimedes nói với chính mình, ánh mắt rực lửa quyết tâm.