Hợp tác với Đế chế Carthage - Chương 4
Chương 4: Sự ra đời của hạm đội Carthage
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, những con tàu chiến mới của Carthage lướt nhẹ trên mặt biển. Những lá buồm căng gió, từng con sóng đập vào mạn thuyền, tiếng gió rít lên trong không khí. Đây là lần đầu tiên hạm đội mới, do Akimedes và các thương nhân đóng góp, ra khơi để thực hiện một sứ mệnh quan trọng. Với sự chỉ huy của Akimedes, họ không chỉ thử nghiệm sức mạnh của tàu chiến mà còn chứng tỏ khả năng thực chiến.
Akimedes đứng trên boong con tàu dẫn đầu, “Kỳ Lân Biển”, một con tàu chiến nhanh nhẹn nhưng được trang bị đầy đủ vũ khí. Gió thổi tung mái tóc của ông khi ông nhìn ra biển rộng. Phía xa xa, mục tiêu đầu tiên của họ hiện rõ dần – một đoàn tàu vận chuyển của La Mã, đang hướng về phía Sicily.
“Hải đội của chúng ta đã sẵn sàng, thưa ngài,” một người thủy thủ trẻ tiến tới, nói với giọng hồi hộp.
Akimedes gật đầu, mắt ông ánh lên sự quyết tâm. “Hãy chuẩn bị cho trận chiến. Đưa tín hiệu cho các tàu khác. Chúng ta sẽ tấn công nhanh và mạnh, rồi rút lui trước khi quân La Mã kịp phản ứng.”
Hạm đội Carthage bắt đầu chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm tàu được phân công nhiệm vụ rõ ràng. Họ di chuyển nhanh chóng và khéo léo, nhắm vào những tàu vận chuyển yếu ớt của La Mã. Đòn tấn công đầu tiên nhanh như chớp. Những tên lính La Mã trên các con tàu vận chuyển chưa kịp phản ứng, các tàu chiến của Carthage đã lao tới như một đàn thú săn mồi.
“Bắn!” Akimedes hô lớn khi đoàn tàu tiến sát mục tiêu. Những viên đạn đá lớn bắn ra từ các máy bắn đá trên tàu Carthage, phá tan các cột buồm và thuyền chèo của La Mã.
Tiếng gào thét của binh lính La Mã vang lên khắp nơi khi những con tàu của họ bắt đầu chìm dần xuống đáy biển. Akimedes không lãng phí thời gian. Ông ra hiệu cho thủy thủ đoàn của mình tập trung vào tàu chính, chiếc tàu vận chuyển lớn nhất trong đoàn.
“Tập trung vào tàu vận chuyển trung tâm! Chúng ta cần chặn đầu chúng ngay lập tức!” Akimedes hô to.
Trong chớp mắt, những thủy thủ Carthage đã nhảy sang tàu La Mã, giao chiến trực diện với những tên lính bảo vệ hàng hóa. Tiếng thép va vào nhau vang lên giữa tiếng sóng, khi Akimedes tự mình dẫn đầu nhóm đột kích. Dù là một thương nhân, ông đã học cách cầm vũ khí như một chiến binh thực thụ.
Một tên lính La Mã cao lớn lao về phía Akimedes với thanh kiếm trong tay. Akimedes nhanh chóng né sang bên, thanh kiếm của ông chém ngang, găm sâu vào phần bụng của đối thủ. Máu phun ra, và tên lính ngã gục xuống boong tàu.
“Tiếp tục! Không được dừng lại!” Akimedes ra lệnh khi binh lính Carthage đẩy lùi lực lượng phòng vệ của La Mã. Trong vòng chưa đầy một giờ, chiếc tàu vận chuyển đã bị chiếm giữ, toàn bộ hàng hóa của La Mã giờ thuộc về Carthage.
Sau trận đánh, hạm đội Carthage quay trở lại cảng với chiến lợi phẩm dồi dào. Những thủy thủ mừng rỡ reo hò, còn những thương nhân và binh lính tại cảng Carthage đứng chờ đón họ, ngưỡng mộ trước chiến thắng đầy bất ngờ. Cuộc tấn công đầu tiên đã thành công vượt ngoài mong đợi.
Akimedes bước xuống khỏi tàu, đi thẳng tới nơi Hamilcar Barca đang đứng đợi. Trên mặt vị tướng lừng danh của Carthage hiện lên một nụ cười hiếm hoi.
“Ta đã nghe về chiến thắng của ngươi,” Hamilcar nói, giọng đầy sự kính trọng. “Ngươi đã chứng minh rằng chiến thuật của mình hiệu quả. La Mã sẽ không thể dễ dàng đối phó với chúng ta trên biển.”
Akimedes cúi chào, lòng đầy sự tự hào nhưng không quên cảnh giác trước những gì sắp tới. “Đây chỉ là khởi đầu, thưa tướng quân. La Mã sẽ không chịu ngồi yên. Họ chắc chắn sẽ phản công.”
Hamilcar gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. “Đúng vậy. Và chúng ta cần chuẩn bị cho trận chiến lớn hơn. Đã đến lúc ta tổ chức lại hải quân, biến Carthage thành một cường quốc không chỉ trên đất liền mà cả trên biển.”
Tin tức về chiến thắng của Carthage nhanh chóng lan truyền khắp Địa Trung Hải. Những thương nhân và thủy thủ khắp nơi bắt đầu nghe về một hạm đội mới, mạnh mẽ và không khoan nhượng của Carthage. Những tuyến đường buôn bán dần trở nên nguy hiểm hơn đối với La Mã, và họ biết rằng mình không thể để Carthage tiếp tục giành lợi thế.
Tại Rome, trong một cuộc họp khẩn cấp, các quan chức La Mã nhận ra rằng tình hình ngày càng tồi tệ. Quintus Fabius, với khuôn mặt căng thẳng, đứng trước các đồng nghiệp.
“Chúng ta không thể để Carthage tiếp tục làm chủ biển cả. Nếu không hành động ngay, không chỉ Sicily, mà toàn bộ Địa Trung Hải sẽ nằm trong tay họ.”
Tướng Gaius Claudius ngồi bên cạnh, bàn tay siết chặt thanh kiếm. “Chúng ta đã để họ đánh lừa quá lâu. Hải quân của ta sẽ sớm được hoàn thiện. Ta sẽ đích thân chỉ huy cuộc phản công. Họ sẽ phải trả giá cho từng con tàu của mình.”
Quintus gật đầu. “Carthage đã quá tự tin với chiến thắng nhỏ lẻ của họ. Giờ là lúc để La Mã chứng tỏ sức mạnh thực sự.”
Tại Carthage, trong những ngày tiếp theo, các cuộc họp quân sự liên tiếp diễn ra. Hamilcar và Akimedes cùng với các nhà chiến lược khác vạch ra kế hoạch cho trận chiến tiếp theo. Carthage giờ đây không chỉ tập trung vào việc bảo vệ lãnh thổ, mà còn sẵn sàng tấn công vào những vùng biển chiến lược do La Mã kiểm soát.
Akimedes biết rằng thời gian không còn nhiều. Những chiến thắng nhỏ không đủ để duy trì lâu dài, và ông cũng hiểu rõ sức mạnh của La Mã. Mỗi ngày, họ đang đóng thêm nhiều tàu chiến hơn, và nếu Carthage không chuẩn bị kỹ lưỡng, toàn bộ kế hoạch có thể sụp đổ.
“Chúng ta sẽ phải tiến xa hơn,” Akimedes nói với Hamilcar trong một buổi thảo luận riêng. “La Mã sẽ phản công, nhưng nếu chúng ta có thể phá hủy hạm đội chính của họ, chúng ta sẽ có cơ hội đàm phán từ thế thượng phong.”
Hamilcar im lặng một lúc, rồi gật đầu. “Ngươi đúng. Trận chiến sắp tới sẽ quyết định tương lai của Carthage. Chúng ta phải chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng.”
Và như thế, hạm đội Carthage bắt đầu cuộc hành trình dài hơn, nguy hiểm hơn, với mục tiêu là thống trị Địa Trung Hải – nơi mà tương lai của hai đế chế hùng mạnh sẽ được quyết định trong lửa và máu.