Hợp tác với Đế chế Carthage - Chương 5
Chương 5: Đối đầu không thể tránh khỏi
Những cơn gió mặn mòi của Địa Trung Hải thổi lồng lộng trên các cánh buồm, kéo theo những con tàu chiến của Carthage lao nhanh về phía trước. Hạm đội mới của họ, dưới sự chỉ huy của Akimedes và Tướng Hamilcar Barca, đã sẵn sàng cho một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi với hải quân La Mã. Trong những tuần qua, các cuộc tấn công vào các tuyến vận chuyển của La Mã đã gây ra thiệt hại nặng nề, nhưng Carthage hiểu rõ rằng La Mã không phải kẻ thù dễ bị đánh bại.
Tại bến cảng Carthage, Akimedes đứng bên bờ biển, nhìn những con tàu chuẩn bị cho chiến dịch lớn. Những ngày vừa qua là những ngày căng thẳng và dồn dập, khi hải quân Carthage phải liên tục tấn công vào các đoàn tàu vận chuyển của La Mã, nhưng đồng thời cũng chuẩn bị cho trận đánh lớn sắp tới.
Hamilcar Barca bước lại gần Akimedes, đôi mắt của ông tràn đầy suy tư. “Ngươi có vẻ lo lắng, Akimedes. Chúng ta đã chiến thắng vài trận nhỏ, nhưng trận chiến thực sự vẫn chưa tới.”
Akimedes quay lại nhìn Hamilcar, nét mặt nghiêm nghị. “Tôi không lo lắng về hạm đội của chúng ta, Tướng quân. Những con tàu này được trang bị tốt, thủy thủ của chúng ta đã sẵn sàng. Nhưng La Mã là một đế chế khổng lồ, và họ sẽ không chịu khuất phục dễ dàng.”
Hamilcar gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm khi nhìn ra biển. “Ngươi nói đúng. La Mã sẽ không để những thất bại nhỏ lẻ làm họ chùn bước. Ta đã nghe tin từ các gián điệp của chúng ta – La Mã đang tập trung một hạm đội lớn ở phía nam, chuẩn bị cho một cuộc phản công toàn diện.”
Akimedes suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Vậy chúng ta phải đánh trước khi họ có thể tập hợp đầy đủ lực lượng. Nếu để họ tấn công trước, chúng ta sẽ mất đi lợi thế.”
Tại Rome, tin tức về những thiệt hại trên biển đã làm rung động cả thành phố. Các tàu vận chuyển từ Ai Cập, Hy Lạp và các vùng thuộc địa khác liên tục bị hải quân Carthage tấn công, khiến cho nền kinh tế La Mã gặp khó khăn. Trong một phòng họp lớn của thành Rome, các tướng lĩnh hàng đầu đang thảo luận kế hoạch phản công.
Tướng Gaius Claudius, người đã được chỉ định chỉ huy hạm đội La Mã, đứng trước tấm bản đồ lớn trải trên bàn, giọng nói của ông vang lên đầy uy lực.
“Chúng ta đã để Carthage tấn công quá lâu. Họ nghĩ rằng có thể quấy nhiễu chúng ta mà không phải trả giá, nhưng họ đã nhầm. Hải quân của ta đã sẵn sàng, và ta sẽ đích thân chỉ huy hạm đội này. Chúng ta sẽ tấn công thẳng vào họ, ngay tại biển Sicily, trước khi họ có thể làm thêm bất kỳ thiệt hại nào.”
Quintus Fabius, một quan chức cao cấp của Rome, ngồi dựa vào ghế, khuôn mặt căng thẳng. “Chúng ta đã đầu tư rất nhiều vào hạm đội này. Nếu thất bại, La Mã sẽ rơi vào cảnh khó khăn chưa từng có. Nhưng nếu thắng, Carthage sẽ không còn là mối đe dọa.”
Gaius cười lạnh. “Ta không có ý định thất bại. Carthage sẽ phải trả giá cho từng con tàu mà họ đã đánh chìm.”
Trong khi đó, tại Carthage, Hamilcar đã quyết định đưa ra một cuộc họp chiến lược với các nhà lãnh đạo quân đội. Phòng họp lớn nằm trong cung điện của Carthage, nơi ánh sáng từ những chiếc đèn dầu chiếu rọi lên các bức tường đá lạnh lẽo. Tại đây, Akimedes cùng với các chỉ huy hải quân khác, đang bàn bạc về kế hoạch đối đầu với La Mã.
“Chúng ta đã chiếm được lợi thế, nhưng La Mã không dễ dàng bị đánh bại,” Akimedes nói, giọng ông đều đặn nhưng sắc bén. “Tin tức từ các gián điệp của chúng ta cho thấy họ đã tập hợp một hạm đội lớn và sẽ tấn công chúng ta ở Sicily.”
Hamilcar Barca, ngồi ở đầu bàn, lắng nghe cẩn thận. Ông đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng rõ ràng trận chiến sắp tới trên biển sẽ quyết định số phận của Carthage. “Nếu họ tấn công trước, chúng ta sẽ mất đi sự chủ động. Vậy, Akimedes, ngươi đề xuất gì?”
Akimedes tiến lại gần tấm bản đồ trải rộng trên bàn, chỉ vào vị trí của Sicily. “Sicily là điểm then chốt. Nếu chúng ta kiểm soát vùng biển quanh hòn đảo này, La Mã sẽ không thể tiến thêm một bước. Chúng ta phải chủ động đánh vào hạm đội của họ trước khi họ kịp tập trung toàn bộ lực lượng. Tôi đề xuất một cuộc tấn công bất ngờ vào ban đêm, khi hạm đội La Mã không phòng bị.”
Một vị chỉ huy khác, Adonibaal, đứng lên phản đối. “Đánh vào La Mã ngay bây giờ có quá liều lĩnh không? Nếu thất bại, chúng ta sẽ không còn gì để đối phó với họ.”
Hamilcar im lặng trong giây lát, suy nghĩ kỹ càng. Cuối cùng, ông nói: “Không có chiến thắng nào mà không có rủi ro. Akimedes đã đúng. Nếu chúng ta để họ tập hợp toàn bộ hạm đội, Carthage sẽ không còn cơ hội. Ta đồng ý với kế hoạch của Akimedes.”
Adonibaal hạ giọng, không còn phản đối. Các chỉ huy khác cũng dần đồng thuận, nhận thấy rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng của Carthage để giữ vững vị thế.
Tối hôm đó, những ngọn đuốc cháy sáng dọc theo bến cảng Carthage, nơi các chiến thuyền đang chuẩn bị rời bến. Thủy thủ và binh lính hối hả vận chuyển lương thực, vũ khí lên tàu. Không khí căng thẳng bao trùm, ai cũng biết rằng trận chiến sắp tới sẽ quyết định số phận của đế chế Carthage.
Akimedes đứng trên boong tàu “Kỳ Lân Biển”, chuẩn bị cho hành trình nguy hiểm tới vùng biển Sicily. Ông nhìn ra biển rộng, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Đây sẽ là trận chiến sống còn.
Từ xa, Hamilcar bước tới, dáng vẻ uy nghiêm. “Akimedes, ngươi đã sẵn sàng chưa?”
Akimedes quay lại, nở một nụ cười nhẹ. “Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nhưng với kế hoạch này, Carthage sẽ có cơ hội chiến thắng.”
Hamilcar đặt tay lên vai Akimedes, ánh mắt ông đầy sự tin tưởng. “Ngươi đã đưa Carthage tới đây, và ta tin rằng ngươi có thể đưa chúng ta đi xa hơn nữa.”
Những cánh buồm căng đầy gió, hạm đội Carthage lướt nhanh về phía trước, tiến về vùng biển Sicily – nơi mà trận chiến quyết định với La Mã đang chờ đón họ.