Hợp tác với ngoại bang - Chương 1
Chương 1: Kế hoạch hợp tác táo bạo của Gia Cát Lượng
Thời Tam Quốc loạn lạc, chiến tranh triền miên và sự chia cắt quyền lực giữa ba thế lực lớn: Thục Hán, Ngụy và Ngô, đã đẩy nhiều người vào cảnh khốn khó. Thục Hán, dưới sự lãnh đạo của Lưu Bị và Gia Cát Lượng, dù có nhiều chiến thắng vang dội, nhưng cũng phải đối mặt với sự thiếu hụt về tài nguyên và quân lực so với hai đối thủ lớn.
Gia Cát Lượng, vị tể tướng với trí tuệ siêu phàm, hiểu rõ rằng nếu Thục Hán muốn tiếp tục tồn tại và phát triển trong thế giới đầy biến động này, họ cần phải làm nhiều hơn là chỉ dựa vào chiến tranh. Ông nhìn về phía Tây, nơi có các vương quốc giàu có nhưng chưa được tiếp cận. Vùng đất ấy, với những kỹ thuật tiên tiến và tài nguyên phong phú, có thể là chiếc chìa khóa mở ra một tương lai mới cho Thục Hán.
Gia Cát Lượng triệu tập một cuộc họp khẩn cấp trong cung điện, với sự tham gia của các đại thần thân tín và tướng lĩnh quan trọng. Ánh đèn dầu chiếu rọi trong căn phòng lớn, tiếng bước chân nặng nề của các đại thần vang lên khắp lối đi.
Mã Tốc, một tướng tài và cũng là cố vấn thân cận của Gia Cát Lượng, tiến vào, ánh mắt đầy tò mò và lo lắng. Ông cúi đầu chào Gia Cát Lượng rồi ngồi xuống cùng những người khác.
Gia Cát Lượng, với vẻ mặt trầm ngâm, bắt đầu nói:
“Thục Hán của chúng ta hiện đang trong thời kỳ khó khăn. Lương thực thiếu thốn, binh sĩ không đủ sức mạnh để đối đầu lâu dài với Ngụy và Ngô. Chúng ta cần một hướng đi mới. Và ta tin rằng câu trả lời nằm ở phía Tây.”
Mọi người trong phòng đều sửng sốt, trao đổi ánh nhìn với nhau. Tướng quân Ngụy Diên, một người thẳng thắn, không thể giấu nổi sự nghi ngờ trong lời nói.
“Thưa Thừa tướng,” Ngụy Diên đứng lên, “Ngài muốn chúng ta hợp tác với những kẻ xa lạ phương Tây? Họ khác biệt về văn hóa, ngôn ngữ, và ta nghe rằng họ rất hoài nghi và không dễ dàng hợp tác với ngoại bang. Làm sao chúng ta có thể tin tưởng họ?”
Gia Cát Lượng nhìn thẳng vào Ngụy Diên, ánh mắt không hề dao động. Ông đáp, giọng ôn tồn nhưng kiên quyết:
“Chính sự khác biệt giữa họ và chúng ta mới là điều đáng để chúng ta học hỏi. Các vương quốc phương Tây có kỹ thuật rèn thép vượt trội, chiến thuật quân sự mới lạ và khả năng khai thác tài nguyên vô cùng phong phú. Nếu chúng ta không tận dụng cơ hội này, Thục Hán sẽ ngày càng yếu đi.”
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Nhiều người vẫn còn do dự, nhưng Mã Tốc, người vốn được Gia Cát Lượng tin tưởng và cũng đã nắm rõ kế hoạch này, đứng lên để ủng hộ:
“Thừa tướng nói đúng. Chúng ta không thể mãi đứng trong vòng luẩn quẩn của chiến tranh. Chúng ta cần những đồng minh, và phương Tây có thể là con đường để chúng ta tăng cường sức mạnh mà không cần dựa hoàn toàn vào chiến đấu.”
Nghe những lời này, sự nghi ngờ trong lòng các đại thần bắt đầu giảm bớt. Tư Mã Ý, người đứng đầu bộ binh, chậm rãi nói:
“Nhưng liệu việc này có làm Thục Hán phụ thuộc vào ngoại bang quá nhiều không? Nếu họ trở mặt, chẳng phải chúng ta sẽ mất đi lợi thế và trở nên yếu đuối hơn sao?”
Gia Cát Lượng nở một nụ cười nhẹ, như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho câu hỏi này. Ông đáp:
“Chúng ta không xin sự giúp đỡ. Chúng ta trao đổi. Chúng ta không chỉ nhận, mà còn cho đi. Văn hóa, tri thức và kinh nghiệm của chúng ta cũng sẽ là những tài sản quý giá đối với họ. Đây là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, không ai phải phụ thuộc vào ai.”
Cuộc tranh luận kéo dài, và mỗi người đều có lý lẽ riêng để bảo vệ quan điểm của mình. Nhưng trí tuệ và tầm nhìn xa của Gia Cát Lượng đã khiến tất cả dần nhận ra rằng ông đang nhìn về tương lai xa hơn họ. Đến khi ánh sáng mặt trời bắt đầu chiếu rọi qua cửa sổ lớn, các đại thần đồng loạt gật đầu đồng ý với kế hoạch.
Ngụy Diên, tuy còn chút băn khoăn, nhưng với lòng kính trọng dành cho Gia Cát Lượng, ông không thể phản đối thêm. Ông bước tới, cúi đầu:
“Thừa tướng, ta hiểu rồi. Nếu đây là con đường ngài chọn, ta và các tướng sĩ sẵn lòng đi theo.”
Gia Cát Lượng gật đầu, nét mặt tỏ vẻ hài lòng.
“Cảm ơn mọi người. Ta đã suy nghĩ kỹ lưỡng về điều này. Chúng ta sẽ cử một phái đoàn ngoại giao đến các vương quốc phương Tây, với nhiệm vụ chính là thiết lập mối quan hệ lâu dài, học hỏi và trao đổi văn hóa, kỹ thuật và quân sự.”
Ông nhìn về phía Mã Tốc, người mà ông đã tin tưởng từ lâu. “Mã Tốc, ta giao trọng trách này cho ngươi. Ngươi sẽ dẫn đầu phái đoàn. Đây là một nhiệm vụ không dễ dàng, nhưng ta tin rằng ngươi có đủ khả năng để hoàn thành.”
Mã Tốc cúi đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Thừa tướng, ta sẽ không phụ lòng tin của ngài.”
Cả căn phòng như dịu lại, sự căng thẳng biến mất, thay vào đó là niềm hy vọng và quyết tâm mới. Gia Cát Lượng biết rằng con đường phía trước còn đầy chông gai, nhưng ông tin rằng đây là cơ hội duy nhất để Thục Hán có thể trỗi dậy trong thế giới đầy biến động này.
Trước khi cuộc họp kết thúc, Gia Cát Lượng nhấn mạnh một lần nữa: “Chúng ta không chỉ đơn thuần là tìm kiếm sự hợp tác từ phương Tây. Chúng ta đang mở ra một kỷ nguyên mới cho Thục Hán, nơi chúng ta không chỉ mạnh về quân sự mà còn giàu về văn hóa và tri thức.”
Với sự đồng lòng của các đại thần, kế hoạch táo bạo của Gia Cát Lượng đã chính thức khởi động, mở ra một chương mới đầy hứa hẹn cho Thục Hán.